Đan Uyển không nói bất kỳ lời nào về chuyện đã xảy ra trong hôn lễ, vừa về đến nhà khách, cô ấy đã lập tức dẫn Thi Nam Châu về phòng ngay.
Ôn Hoa Anh gọi Thi Liên Chu và Khương Chi ở lại phòng bà ấy, Trương Nhân xảy ra chuyện đúng là hoàn toàn không thể thoát khỏi có liên quan đến nhà họ, bà ấy phải nghe rõ ràng đầu đuôi câu chuyện, nếu không ông cụ trong nhà sẽ lập tức chống gậy chạy đến thành phố Thanh bên này mất.
Nghĩ như vậy, Ôn Hoa Anh lại cảm thấy đầu mình đau nhức, nếu biết trước xảy ra chuyện thế này thì bà ấy đã không để lão ngũ đến đó, bây giờ nhìn xem chuyện gì thế này?
Không khí lạnh lùng quanh người Thi Liên Chu còn chưa tan hết, anh không muốn tốn nhiều nước bọt nói thêm cái gì, chỉ ngồi một bên hút thuốc, ánh mắt nặng nề như suy nghĩ điều gì đó.
Còn Khương Chi kể lại từ đầu đến cuối chuyện đã xảy ra. Sau khi Ôn Hoa Anh nghe hết cũng chìm vào im lặng: “Làm sao lại có một cô gái ngu ngốc như thế chứ?”
Nói thì nói như vậy nhưng khi Ôn Hoa Anh nhìn Khương Chi ngồi bên cạnh và đứa con trai xuất sắc của mình thì cảm thấy có thể hiểu được, giọng nói của bà ấy cũng cảm thán: “Dưa xanh không ngọt!”
Ôn Hoa Anh thở dài: “Được rồi, không có chuyện gì nữa, các con trở về đi! Mẹ đi gọi điện thoại cho cha con.”
Chờ hai người họ đi rồi, Ôn Hoa Anh mới vò đầu bứt tai, thật sự vừa khó xử mà vừa phiền: “Nếu ông ấy biết được vì lão ngũ quá ưu tú mới dẫn đến chuyện thế này thì sẽ càng tức giận hơn nữa.”
…
Trở về phòng mình, Khương Chi còn chưa kịp phản ứng thì Thi Liên Chu ở phía sau lưng cô, đột nhiên cúi người hôn cô.
Bờ môi lạnh nghiền ép lên môi cô, kèm theo mùi t.h.u.ố.c lá thoang thoảng.
Khương Chi cũng không né tránh, cô để mặc Thi Liên Chu ôm eo mình, giam cầm tay cô, nụ hôn của anh rất thô bạo, xúc cảm lạnh lẽo khiến Khương Chi cảm nhận được Thi Liên Chu đang lo sợ.
Anh sợ hãi nếu người vừa rồi bị thương là cô.
Sự phát hiện này khiến trái tim Khương Chi như mềm ra, cô cũng đáp lại nụ hôn của anh.
Cơ thể cô mềm mại, hương thơm ấm áp chủ động ôm ấp yêu thương, làm sao còn quan tâm đến thời gian có thích hợp hay không.
Đến chạng vạng tối, mây mưa ngừng lại.
Thi Liên Chu tựa vào đầu giường, làn da trên lồng n.g.ự.c hiện rõ mấy vết cào ửng đỏ, đôi mắt hẹp của anh híp lại, nhìn lên tivi.
Khương Chi ôm eo anh, gối đầu lên lồng n.g.ự.c anh ngủ nhưng cô chỉ mới mơ màng.
Đột nhiên, trong lúc mơ màng, cô nghe thấy giọng nói trầm thấp kèm theo vẻ lưu luyến của Thi Liên Chu: “Chúng ta kết hôn đi!”
Bỗng nhiên Khương Chi bừng tỉnh, cô mở to mắt ra, ngước mắt đối diện với ánh mắt dịu dàng của Thi Liên Chu.
Anh luôn lạnh lùng, cho dù khi đối diện với cô anh cũng ít khi biểu lộ quá nhiều cảm xúc, thế nhưng trong giờ phút này, cho dù là ánh mắt hay giọng nói giống như đã hoàn toàn thay đổi thành một người khác, anh dịu dàng, nhẹ nhàng như một làm gió xuân, một cơn mưa phùn nhỏ khiến trái tim Khương Chi đập rộn ràng.
Khương Chi mỉm cười, môi đỏ khẽ nhếch lên, rất lâu sau đó cô mới lên tiếng: “Thế này xem như anh đang cầu hôn sao?”
DTV
Thi Liên Chu cũng khẽ cười, mắt phượng quyến rũ hơi nheo lại, nhìn chằm chằm vào Khương Chi, cảm giác này giống như chỉ có cô mới có thể khiến anh phải chú ý đến.
Anh nói: “Đúng. Vậy em đồng ý gả cho anh không?”
Khương Chi giật mình, hai mắt sáng ngời đầy ý cười, hé môi nói: “Con cái cũng đã có rồi, anh hỏi câu này có phải chậm trễ quá không?”
Đời trước, cô đã từng tưởng tượng hình ảnh mình kết hôn, sinh con. Còn cầu hôn ấy mà, làm sao có thể thiếu nhân kim cương và hoa tươi nhỉ?
Thế nhưng bây giờ, cho dù Thi Liên Chu không có gì nhưng cô vẫn không thể kiềm chế trái tim mình đang đập loạn cả lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-322.html.]
Đôi mắt hẹp dài của Thi Liên Chu nhìn chằm chằm Khương Chi, anh đột nhiên cúi đầu khẽ cười hai tiếng, lồng n.g.ự.c rung lên, trong tiếng cười có cảm giác vui vẻ thoải mái.
Anh nắm lấy tay Khương Chi, nhẹ nhàng xoa xoa, cảm giác rất mềm mại, rồi anh lại cúi người hôn lên trán cô.
Khóe môi Khương Chi cũng cong lên rất cao, một cảm xúc nhẹ nhàng lướt qua khiến cô vô cùng thoải mái.
Từ khi đến đây, cô luôn căng thẳng, tìm con, kiếm tiền, xử lý những chuyện lặt vặt, thậm chí Thi Liên Chu cũng là người cô muốn tránh né nhất, không ngờ rằng người từng khiến cô muốn né tránh nhất lại trở thành người có thể an ủi cô nhiều nhất.
Lúc này, cô mới thực sự cảm thấy mình thuộc về thế giới này.
Hai người cũng không cảm thấy mệt lắm, cho nên thu dọn đồ đạc rồi xuống lầu ăn tối.
Sáng sớm ngày mai bọn họ sẽ trở về trấn Đại Danh.
Khương Chi vừa xuống lầu đã nhìn thấy Vân Tường đang ngồi cùng Ôn Hoa Anh.
Đương nhiên, không chỉ có Vân Tường, còn có Giang Kinh Xuân, hai người đang ngượng ngùng ngồi đối diện với Ôn Hoa Anh, trông rất dè dặt.
Vân Tường cũng nhìn thấy Khương Chi, bà ấy lập tức sững sờ, không thể tin được mà đứng lên khỏi ghế gọi một tiếng: “Bà chủ?”
Ôn Hoa Anh im lặng nhìn Khương Chi, bà ấy thầm nghĩ con dâu là người nổi tiếng có nhiều bạn bè, người nào cũng quen biết cô.
Giang Kinh Xuân ngồi bên cạnh nghe cách xưng hô của Vân Tường, hô hấp ngưng trệ, anh ấy cũng đứng lên rồi ngơ ngác nhìn Khương Chi, cả người căng lên, hai mắt co rút căng thẳng, không còn dáng vẻ hai mắt đỏ rực thiếu kiên nhẫn của ngày hôm trước nữa.
Anh ấy đã nghe ngóng được tung tích của Giang Noãn Xuân từ miệng Vân Tường, cùng với chuyện.... Em gái thật sự của anh ấy là ai.
“Ngồi đi.” Khương Chí khẽ cong khóe môi, ánh mắt dịu dàng.
Vân Tường hơi bối rối, hình như bà chủ của bà ấy đang có tâm trạng rất tốt.
Nghĩ đến đây, Vân Tường không nhịn được mà nhìn về phía Thi Liên Chu, nhìn anh ôm eo Khương Chi, sau nửa khắc bối rối thì đột nhiên hiểu ra, bà ấy còn thấy kỳ lạ vì sao bà chủ lại ở thành phố Thanh, xem ra nguyên nhân chính là ở đây.
Vân Tường và Giang Kinh Xuân ngồi xuống, Ôn Hoa Anh ân cần nói: “Sáng mai hai người lại đến đây một chuyến, tôi sẽ đích thân đưa hai người đến cục cảnh sát thành phố Thanh, chuyện này nhất định sẽ được điều tra rõ ràng, yên tâm đi.”
Vân Tường nghe xong vui mừng khôn xiết, Giang Kinh Xuân đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.
“Cùng ăn chút gì nhé?” Ôn Hoa Anh dịu dàng hỏi.
Giang Kinh Xuân mím môi, anh ấy vốn muốn rời đi, nhưng em gái ruột lại đang ở đây, anh ấy muốn nói chuyện với cô, cho nên mặt dày nói rằng: “Làm phiền dì rồi”.
Ôn Hoa Anh cười lắc đầu, gọi nhân viên phục vụ của nhà khách mang thêm hai phần cơm tối đến.
Vân Tường nhìn Khương Chi, cẩn thận nói: “Bà chủ, tôi muốn ở thành phố Thanh thêm hai ngày nữa, được không?”
Lần này Vân Tường ra ngoài mua vật liệu, không phải đi du lịch, nhưng bà ấy không thể nào nhẫn tâm rời đi trước khi chuyện của nhà họ Giang được giải quyết, tuy rằng không giúp được gì nhiều, nhưng bà ấy vẫn có thể giúp đỡ chăm sóc mọi người.
Khương Chi quay sang nhìn Vân Tường, nhìn thấy ánh mắt lo lắng của bà ấy, cô trầm ngâm nói: “Tùy bà.”
Nhà họ Giang thật sự rất thảm, Vân Tường là thân thích của bọn họ, muốn ở lại chăm sóc hai ngày cũng là chuyện thường tình, nếu như là lúc trước, có lẽ cô sẽ không đồng ý, nhưng hôm nay cô có tâm trạng rất tốt, cho nên cũng không cần quá gay gắt.
Vân Tường thở phào nhẹ nhõm, chân thành nói: “Cảm ơn bà chủ, giải quyết xong chuyện này thì tôi sẽ đến Thượng Hải ngay, trước khi rời khỏi trấn Đại Danh, tôi đã nhờ người sửa sang lại xưởng rồi, đợi sau khi tôi mua vật liệu về, chúng ta có thể chính thức mở cửa rồi.”
Khương Chi gật đầu.