Khương Chi chỉ nghiêng đầu nhìn từ xa mà không đến gần.
Lê Sơ vừa đến gần thì đã nghe Lê Minh hạ giọng mắng mỏ: “Đưa cô đến bên cạnh Đăng Vân đã là chuyện sai lầm lớn nhất của tôi, cô đừng được đằng chân lên đằng đầu! Hay là nói cô xem nhà họ Lê chúng tôi là quả hồng mềm?”
Trương Nhân cắn răng, mày liễu dựng thẳng, lạnh lùng quát lên: “Tôi mặc kệ, tôi nhất định phải gặp Thi Liên Chu.”
Cô ta nhìn thấy Lê Sơ cũng đã đến nên không muốn che giấu nữa, lạnh lùng cười nói: “Nếu không phải vì kiêng kỵ thanh danh nhà họ Lê của các người thì tôi đã tự mình đi tìm Thi Liên Chu, tôi chịu nói với anh là đã lùi một bước rồi. Lê Minh, anh chắc chắn không muốn giúp tôi đúng không?”
Lê Minh nắm chặt nắm đấm, chỉ ước gì đ.ấ.m Trương Nhân một cái, cho cô ta ngất đi.
Anh ấy vô cùng hối hận vì sao lại ngẫu nhiên gặp phải Trương Nhân ở trấn Đại Danh, lại không hiểu thấu mà dẫn cô ta đến bên cạnh Lê Đăng Vân, Lê Đăng Vân lại cố chấp, quyết tâm muốn cưới cô ta.
Lần này thì hay rồi, Lê Đăng Vân lại cưới phải một kẻ phiền phức không biết liêm sỉ.
Lê Sơ đứng bên cạnh vừa nghe thấy thì khuôn mặt lộ vẻ không dám tin.
Vì tuổi của cậu còn nhỏ, cũng chưa từng nghe phải những tin đồn như quan hệ bất chính gì đó, bây giờ nghe thấy những lời này, trái tim trong lồng n.g.ự.c của cậu ấy đập nhanh vô cùng, Lê Sơ luôn cảm thấy có chuyện lớn gì đó sẽ xảy ra.
Trong ánh mắt của Trương Nhân không ngừng thay đổi, hai tay đang đặt xuôi bên người siết chặt lại.
Cô ta cũng không muốn làm đến tuyệt tình như vậy nhưng cô ta đã mến mộ Thi Liên Chu nhiều năm nay, nếu không hỏi một câu cuối cùng thì trong lòng cô ta sẽ không yên.
Vừa biết Thi Liên Chu cũng đến đây, trái tim tưởng chừng đã c.h.ế.t đi của cô ta đột nhiên như sống lại, cô ta mê muội muốn gặp anh một lần nữa, muốn trịnh trọng hỏi một câu: Thi Liên Chu, anh thật sự yêu Khương Chi sao? Rốt cuộc cô ta tốt hơn em chỗ nào?
Đây chính là khúc mắc trong lòng cô ta, nếu không cởi bỏ khúc mắc này, lòng cô ta sẽ không yên.
Gương mặt Trương Nhân căng cứng, giọng nói lạnh lùng: “Lê Minh, tôi hỏi anh lại một lần nữa, anh có muốn giúp tôi không?”
Đột nhiên Lê Minh bật cười một tiếng, giọng nói khàn đặc, lộ ra vẻ hung ác: “Lê Sơ, gọi Đăng Vân đến đây!”
Lê Minh là anh họ, anh ấy thật sự không muốn nhìn thấy Lê Đăng Vân buộc chung một chỗ với người phụ nữ thế này, đây không phải hạnh phúc, rõ ràng là trói buộc cả đời, phải nhân lúc vẫn còn đường lui mà kịp thời dừng cương trước bờ vực thì hơn.
Lê Sơ biết tình hình không ổn nên không mở miệng nói gì mà khẽ gật đầu rồi chạy vào nhà.
Sắc mặt Trương Nhân tái đi nhưng rất nhanh sau đó cô ta đã tỉnh tái lại, khi cô ta quyết định làm chuyện này thì cũng không có ý muốn che giấu Lê Đăng Vân.
Đối với Lê Đăng Vân, trong lòng cô ta rất cảm kích nhưng không có tình yêu, chuyện kết hôn ngày hôm nay cũng bởi vì anh ấy đã đề nghị, còn cô ta đồng ý chỉ vì trái tim đã chết, nếu hôn lễ hôm nay bị hủy bỏ thì trong lòng cô ta cũng có thể thở phào một hơi.
Lê Sơ đi rất nhanh, không bao lâu sau, Lê Đăng Vân mặc âu phục thẳng tắp đã theo sau Lê Sơ đến nơi.
Anh ấy đi rất nhanh, trên mặt còn kèm vẻ lo lắng, xem ra cũng vì lo lắng cho Trương Nhân.
DTV
“Tiểu Nhân, em không sao chứ? Tiểu Sơ nói em có chuyện tìm anh?” Lê Đăng Vân nhanh chân đi đến trước mặt Trương Nhân, hô hấp của anh ấy rất gấp, ánh mắt nhìn Trương Nhân đầy vẻ quan tâm và lo lắng, giống như lo sợ cô ta gặp chuyện gì đó.
Giờ khắc này, Trương Nhân nhìn chằm chằm vào Lê Đăng Vân, trong lòng cô ta hiếm khi lại dâng lên cảm giác hối hận.
Nhưng Lê Minh lại không cho cô ta có cơ hội hối hận, giọng nói của anh ấy lạnh lùng: “Đăng Vân, cô ta muốn gặp Liên Chu, anh không có cách nào gạt em về chuyện này. Bây giờ có tiếp tục hôn lễ này hay không thì phải do em quyết định.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-320.html.]
Lê Minh vừa dứt lời, trong mắt Lê Đăng Vân như có cái gì đó vừa nứt ra.
Bàn tay đang nắm tay Trương Nhân cũng chậm rãi buông lỏng, môi anh ấy mím chặt, ánh mắt nhìn thẳng vào Trương Nhân.
Gương mặt cô dâu được trang điểm rất đẹp, áo cưới màu trắng khoát lên người khiến cô dâu càng thêm dịu dàng, thuần khiết. Lê Đăng Vân đã từng tưởng tượng dáng vẻ của hai vợ chồng bọn họ trong tương lai. Một lần gặp cô ta ở thủ đô khiến ảo tưởng của anh ấy dần dần trở thành hiện thực.
Bây giờ một khi đã tỉnh mộng thì Lê Đăng Vân mới nhận ra hiện thực không phải cảnh huyền ảo như trong mơ kia.
Nhưng Lê Đăng Vân lại không phát điên lên, thậm chí anh ấy cũng không hề tức giận mà chất vấn điều gì, chỉ bình tĩnh nói: “Em muốn gặp Thi Liên Chu sao?”
Trương Nhân ngẩn người, con ngươi hơi hoảng loạn nhưng lời thốt ra lại là: “Ừ, tôi muốn gặp anh ấy.”
Lê Đăng Vân cười nhưng sắc mặt đã trắng bệch, giống như hồn phách đã bị rút đi chỉ trong phút chốc, bây giờ chỉ còn lại thân xác như tro tàn.
Anh ấy nhẹ nhàng gật đầu, giơ tay kéo hoa cưới có viết chữ “tân lang” trên n.g.ự.c xuống, kéo tay Trương Nhân, lặng lẽ đặt hoa cưới đó vào tay cô ta, giọng nói không hề có ý cưỡng cầu nào: “Là do tôi không biết tự lượng sức mình. Vì đã lãnh giấy kết hôn rồi nên hãy tìm thời gian rảnh để cùng đi làm thủ tục ly hôn đi!”
Dứt lời, anh ấy cởi áo khoác u phục ra dắt ở khủy tay, bình tĩnh xoay người bước đi.
Màn kịch ồn ào này không bùng nổ, chỉ là một gợn sóng nhỏ ở góc vườn mà thôi.
Khương Chi vẫn một mực đứng ở đằng xa nhìn theo, cho dù cô không đến gần nhưng từ những động tác của họ giống như người đang đóng kịch câm nên vẫn có thể nhận ra ở đó đã xảy ra chuyện gì.
Trương Nhân muốn hủy hôn vì Thi Liên Chu?
Khương Chi thật sự không thể hiểu được, trong hiện thực còn có loại “yêu đương não tàn” thế này sao?
Bất chợt, giọng nói trầm thấp của Thi Liên Chu đã vang lên bên tai cô: “Đang nghĩ gì đó?”
Khương Chi bất ngờ ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt của Thi Liên Chu.
Thi Liên Chu là người đàn ông có đầy đủ từ khí chất cho đến vẻ bề ngoài, dáng người anh cao ráo, thắng tắp, gương mặt đẹp lạnh lùng, bề ngoài mê người, đường nét trên gương mặt sâu sắc mà diễm lệ, môi mỏng, mắt phượng hẹp dài, vẻ lạnh lùng thờ ơ trong đôi mắt càng làm anh có sức quyến rũ mà không thể nói rõ được.
Khương Chi đưa tay sờ lên nốt ruồi son ở cạnh hầu kết của anh, giọng nói rầu rĩ: “Anh thật sự hấp dẫn ong bướm còn hơn cả hoa.”
Từ trước đến nay cô luôn sợ phiền phức nhưng dường như cô đã gặp trúng người đàn ông phiền phức nhất trong tiểu thuyết rồi.
Lông mi dài của Thi Liên Chu chớp một cái, anh từ chối đưa ra ý kiến, chỉ nắm lấy cổ tay cô, quay người muốn đi gấp nhưng Trương Nhân đã kéo váy cưới đuổi theo.
“Thi Liên Chu, em không phải kết hôn nữa rồi.” Lúc nói câu này, dường như Trương Nhân đã dùng hết tất cả sức lực của mình.
Trên mặt cô ta vẫn còn lớp trang điểm của cô dâu, nhìn vẫn xinh đẹp như thế nhưng lời cô ta nói ra lại lộ vẻ mệt mỏi khiến cô ta cũng phải hoảng hốt, vì vậy mà trông cô ta tăng thêm vài phần thê lương.
Thi Liên Chu thờ ơ lườm cô ta nhưng lại nói với Khương Chi: “Về nhà thôi!”
Khương Chi gật đầu, môi đỏ cong lên lộ ý cười, cô đan các ngón tay của mình với Thi Liên Chu.