Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 519






Sở Khác bật cười ha ha một tiếng: “Được rồi, chỉ là lời trẻ con nói thôi, cậu đừng so đo, sao lòng dạ lại nhỏ mọn như vậy?”

Thi Liên Chu quay đầu nhìn vào mắt Sở Khác, tiếng nói vẫn thản nhiên: “Cậu lập lại một lần nữa xem!”

Sở Khác co rút người lại, anh ấy đưa tay lên miệng mình làm một động tác kéo khóa, tự động lùi lại hai bước mà không nói thêm lời nào nữa.

Thi Liên Chu cất bước đi đến cạnh Khương Chi, ôm cô ngồi xuống.

Hồ Mỹ Hoa lẳng lặng cười một tiếng. Nhìn dáng vẻ này của lão ngũ nhà họ Thi thì đúng là thật rồi, xem ra thật sự là sắp kết hôn rồi. Ài, tính ra thì đàn ông độc thân của thủ đô đã mất đi một người, bao giờ mới đến lượt con trai của bà đây?

Mấy người họ ngồi xuống còn chưa được bao lâu thì bác sĩ Trương là cha của Trương Nhân và Lê Cần cha của Lê Đăng Vân đã đến nơi.

DTV

Hai người họ cùng đến chào hỏi Ôn Hoa Anh, đồng hành với họ còn có Lê Đăng Vân và An Thiên Tứ.

Đã lâu rồi Khương Chi mới gặp lại Lê Đăng Vân, có lẽ vì anh ấy mặc u phục thẳng thớm, trên mặt lại tràn đầy ý cười nên khiến anh ấy trở nên tuấn lãng hơn trong quá khứ rất nhiều.

Vừa nhìn thấy Khương Chi, Lê Đăng Vân bất mãn nói: “Khương Chi! Tôi đã tự mình chạy đến bệnh viện một chuyến để đưa thiệp mời cho cô nhưng cô lại nhờ Thiên Tứ chuyển lời đến cho tôi. Thế nào? Nói thế nào thì chúng ta cũng từng vượt qua mưa b.o.m bão đạn, lẽ nào còn không đáng để cô đến đây một chuyến sao?”

Khương Chi khẽ cười nói: “Không phải đã đến rồi sao?”

Lê Đăng Vân liếc mắt: “Nhưng không phải vì nể tình tôi mà đến.”

Dứt lời, anh ấy nhìn về phía Thi Liên Chu. Phải đến gần đây Lê Đăng Vân với nghe đến chuyện Trương Nhân đối với Thi Liên Chu, dù sao Lê Đăng Vân cũng ở xa thủ đô, chỉ thỉnh thoảng mới đến nhà của Lê Sơ ở vài ngày nên chưa từng gặp Thi Liên Chu ở thủ đô bao giờ.

Trong lòng người phụ nữ mình thích lại yêu thích người khác khiến anh ấy khó chịu biết bao nhưng cũng chỉ như thế mà thôi, vì theo Lê Đăng Vân thì Thi Liên Chu là một người đàn ông hoàn toàn xứng đáng để phụ nữ yêu thích.

Trương Nhân sẽ gả cho anh ấy, việc gì đã qua thì để nó qua thôi, anh ấy cũng không cần truy cứu nữa, ai bảo anh ấy thích Trương Nhân?

Nghĩ như vậy nên Lê Đăng Vân lập tức chìa tay ra: “Anh Thi, tôi là Lê Đăng Vân, lần trước gặp mặt ở trấn Đại Danh vẫn chưa thể chào hỏi đàng hoàng, anh chịu đến tham dự hôn lễ của tôi thì đúng là vinh hạnh cho tôi quá!”

Thi Liên Chu lười biếng khẽ gật đầu, anh cũng đưa tay ra bắt tay với Lê Đăng Vân, xem như cho người ta mặt mũi.

Sau đó bầu không khí lập tức lạnh xuống.

An Thiên Tứ đứng sau lưng Lê Đăng Vân, ánh mắt anh ấy phức tạp nhìn Khương Chi và Thi Liên Chu, trái lại Khương Chi vẫn rất thoải mái, không hề cảm thấy lúng túng khi bị đối tượng từng thầm thương trộm nhớ mình nhìn chằm chằm vào mình như vậy, cô còn thản nhiên gật đầu chào An Thiên Tứ trước.

Thi Liên Chu cũng liếc mắt, nhìn thoáng qua An Thiên Tứ mà không nói gì.

Lê Sơ không hề hiểu sóng ngầm đang phun trào xung quanh, cậu ấy chỉ lặng lẽ đi đến sau lưng Khương Chi, đưa tay nhẹ nhàng kéo góc áo của cô: “Chị, em có lời này muốn hỏi chị, chị có thể đi đến chỗ khác với em không?”

Đôi mắt đẹp của Khương Chi nheo lại, trong lòng cô có thể đoán được cậu ấy sẽ hỏi cái gì.

Chẳng qua vừa đúng lúc cô cũng có chuyện muốn nói nên mới nói một tiếng với Thi Liên Chu, sau đó đứng lên đi theo Lê Sơ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-319.html.]

Đi vào sân, Lê Sơ nhìn khắp bốn phía, thấy không có ai nữa cậu ấy mới ngập ngừng mở miệng: “Chị, em đã nghe chuyện của Trương Anh Tử, trong chuyện này đúng là cô ấy sai nhưng cũng vì có liên quan rất lớn đến những người trong nhà cô ấy, chị có thể tha thứ cho cô ấy không?”

Lông mày Khương Chi cau lại, giọng điệu vô cùng bình tĩnh: “Cô ấy đã rời khỏi trấn Đại Danh rồi, chị có tha thứ cho cô ấy hay không thì có ý nghĩa gì?”

Lê Sơ lại xấu hổ cười một tiếng: “Bây giờ cả nhà của Trương Anh Tử đang ở thủ đô kiếm sống, em đã từng gặp cô ấy nhưng nhìn cô ấy mỗi ngày đều rầu rĩ không vui, trong lòng rất hối hận, luôn muốn chính miệng mình nói một tiếng xin lỗi với chị.”

Giọng nói của Khương Chi rất thản nhiên, không nhanh không chậm mà “à” một tiếng.

Quả nhiên, dù đã rời khỏi trấn Đại Danh thì Trương Anh Tử vẫn lựa chọn tìm kiếm Lê Sơ giúp đỡ, tạm thời không đề cập đến sự khác nhau với nguyên tác nhưng trái lại tuyến tình cảm của hai người này dần dần trùng khớp với trong tiểu thuyết rồi.

“Chị… Có phải chị vẫn còn giận cô ấy không?” Lê Sơ nhíu mày, nhỏ giọng hỏi một câu.

Khương Chi lắc đầu: “Nhà bọn họ đã trả giá đắt, xem như đã tính toán xong rồi, chị còn tức giận cái gì chứ? Lê Sơ, có một câu em vẫn phải hiểu rõ, con người đã lựa chọn làm gì đó thì không thể hối hận.”

Sắc mặt Lê Sơ hơi ngạc nhiên.

Cậu ấy biết, ý nghĩa trong câu nói này của Khương Chi chính là cô và Trương Anh Tử sẽ không còn gặp nhau nữa.

Trong thoáng chốc, cậu ấy cũng không biết vì Khương Chi quả quyết như vậy khiến mình hoảng hốt, hay là vì Trương Anh Tử buồn khổ như thế nhưng không nhận được sự thông cảm mà cảm thấy đau đầu.

Khương Chi cũng không có lòng dạ muốn thăm dò tình hình của Trương Anh Tử với Lê Sơ, cô nói: “Nhà xuất bản Thanh Phong Du đã mở rồi, trong đó vẫn có phần trăm lợi nhuận của em, em tự nghĩ cách đến nhà xuất bản lấy đi!”

Nghe thấy lời này, Lê Sơ vui vẻ hẳn lên, sau đó lại chần chờ nói: “Nhưng khi đó người lấy được giấy phép là anh năm Thi, em cũng không phải làm gì, làm sao lại không biết xấu hổ mà nhận lợi nhuận của nhà xuất bản chứ?”

Dứt lời, cậu ấy lại giận dỗi, Lê Sơ luôn cảm thấy nếu lúc ấy mình không kết nối anh năm Thi thì làm sao Thi Liên Chu có thể nhanh chân đến trước chứ?

Khương Chi cười: “Cho dù không phải em lấy được giấy phép nhưng em đã hỗ trợ kết nối, cũng nhờ vậy mà giúp chị kiếm được tiền vốn thành lập nhà xuất bản, cho dù thế nào thì một phần lợi ích của nhà xuất bản vẫn phải chia cho em. Nếu em vẫn cảm thấy ngại khi cầm phần tiền này thì sau này nhà xuất bản Phong Thanh Du mở ở thủ đô thì em hãy làm công tác tuyên truyền nhiều hơn, em có thể làm được không?”

Lê Sơ gật đầu rất trịnh trọng: “Chị, chị yên tâm đi!”

Cậu ấy ngẫm nghĩ một lát, lại nói: “Em không vội cầm phần trăm lợi nhuận ở nhà xuất bản, khi nào có thời gian thì nói tiếp.”

Bản thân cậu ấy cũng không phải người thiếu tiền, trước đó cậu ấy đồng ý hỗ trợ Khương Chi cũng không phải vì muốn kiếm tiền mà vì muốn chứng minh năng lực của chính mình.

Đột nhiên Lê Sơ lại chỉ về phía người phụ nữ mặc áo cưới vừa rẻ vào một góc: “Hà? Đó là cô dâu và anh của em.”

Khương Chi cũng ngoái đầu nhìn theo, đuôi mắt cô hơi nhếch lên. Đó đúng là Trương Nhân và Lê Minh, không biết hai người họ đang nói chuyện gì mà sắc mặt của Lê Minh thì tái nhợt, dáng vẻ giống như đang tranh cãi, hiển nhiên là vì Trương Nhân nói mấy lời không hay gì đó rồi.

Vì khoảng cách quá xa nên Khương Chi không nghe rõ hai người họ đang nói gì, chỉ thấy nói xong còn xô đẩy nhau.

Lê Sơ cau mày, lập tức chạy về phía đó.

Anh trai của cậu ấy là một tên ngốc, hôm nay là ngày vui của nhà họ Lê bọn họ, cũng không thể ra tay với cô dâu chứ?