Cậu ấy lớn tiếng hô lên: “Chị? Sao chị lại ở đây?”
Lúc đang nói chuyện, Lê Sơ đã chạy về phía Khương Chi, dáng vẻ vô cùng nhiệt tình, phấn khích, ai không biết còn cho rằng Khương Chi là chị gái ruột cùng một mẹ sinh ra với cậu ấy, đến Hồ Mỹ Hoa nhìn thấy cũng phải ngây ngốc.
Trái lại Khương Chi cười rất thoải mái, cô trả lời không nhanh không chậm: “Kích động như vậy làm gì? Cũng đâu phải lâu lắm chưa gặp lại nhau đâu.”
Lời cô nói vẫn không khiến Lê Sơ bớt hào hứng, cậu ấy lập tức kéo một chiếc ghế lại ngồi cạnh Khương Chi, nghiêng đầu nói chuyện với cô, hoàn toàn không còn để ý đến những người xung quanh, Hồ Mỹ Hoa lúng túng không thôi.
Bà ấy cau mày: “Lê Sơ, dì Ôn ở đây.”
Lê Sơ nghe thấy thì lập tức ngẩng đầu lên, cậu ấy nhìn thấy vẻ mặt hiền từ của Ôn Hoa Anh đang nhìn mình thì cười khan hai tiếng: “Dì Ôn, cháu thật sự xin lỗi dì, tại cháu vui quá nên không kiềm chế được.”
Ôn Hoa Anh cũng không quá để ý đến điều đó, bà ấy chỉ tò mò: “Cháu biết A Chi à?”
“A Chi? Dì đang nói chị sao? Tất nhiên rồi ạ! Mối quan hệ giữa cháu và chị còn rất tốt đấy ạ, khi đó cháu ở nhà của bác cả, đúng không chị?” Lê Sơ sững sờ, đến khi kịp phản ứng rồi thì nhếch miệng cười nói.
Khương Chi bị dáng vẻ ngốc nghếch của cậu ấy chọc cười, cô gật đầu cười.
Ôn Hoa Anh cười ha ha: “A Chi đúng là khiến người ta yêu thích, nhìn xem này, đứa nhỏ ngang bướng ở tận thủ đô vừa nhìn thấy cháu đã không để chúng ta vào mắt nữa rồi. Nói ra thì Nam Châu vẫn còn là bạn học của cháu đấy, các cháu có biết nhau không?”
Nghe Ôn Hoa Anh nói, Lê Sơ cũng hơi lúng túng nhìn lướt qua.
Cậu ấy thuận thế nhìn về phía Thi Nam Châu thì bất ngờ: “Là cậu?”
Thi Nam Châu ngẩng đầu nhìn Lê Sơ, cái miệng nhỏ nhắn hơi mỉm cười, cô bé gật đầu.
Trong khi hai người này giao lưu, trong chớp mắt đã thu hút sự chú ý của mọi người chung bàn, họ tò mò quan sát đôi bạn tiểu học.
Khương Chi cũng ở một bên nhìn theo, khóe môi cô nâng lên, nghe nam nữ chính kể lần đầu tiên họ gặp nhau là ở trong sân trường thì cô không khỏi cảm thán. Quả nhiên là nam nữ chính, tóm lại họ sẽ đến với nhau cho dù ở bất kỳ duyên cớ gì.
Trái lại lần này lại càng lãng mạn hơn, không còn phải sau khi thất tình mới cảm thấy đối phương ấm áp nữa, mà chính là tình yêu ngây ngô khi còn ở trong trường học.
Nhưng khi nói đến thất tình, Khương Chi không thể không nhớ đến Trương Anh Tử đang tha hương.
Cô nhớ khi còn ở bệnh viện, Lê Sơ từng đưa địa chỉ cho Trương Anh Tử để hai người bọn họ có thể trở thành bạn bè qua thư, tuy Trương Anh Tử đã đi rồi nhưng không biết cô ấy vẫn sẽ gửi thư cho Lê Sơ hay không, không biết hai người họ vẫn sẽ trở thành mối tình đầu của nhau hay không?
Trong lúc Khương Chi suy tư, Hồ Mỹ Hoa vỗ tay một cái, bà vui vẻ cười nói: “Đúng là trùng hợp quá! Nhìn xem, hai đứa nhỏ này cũng có duyên với nhau quá! Ha ha, nhóc con, ở trường học phải giúp đỡ Nam Châu nhiều hơn, biết chưa?”
Khương Chi nghe thấy lời này thì không khỏi buồn cười.
Cô nhớ trong nguyên tác, khi Lê Sơ và Trương Anh Tử có tình cảm với nhau thì chướng ngại lớn nhất chính là Hồ Mỹ Hoa, bà ấy hoàn toàn là một người “mẹ chồng độc ác” chia lìa đôi uyên ương nhưng khi biết được con dâu thật sự của mình là Thi Nam Châu thì thái độ hoàn toàn khác biệt.
Chẳng qua nhà họ Thi và nhà họ Lê đều ở thủ đô, quan hệ với nhau cũng rất tốt nên rất được hai bên gia đình ủng hộ.
Trong lúc gió bắt đầu thổi, mây đen vần vũ khắp thủ đô, Trương Anh Tử chỉ là một “cô gái nông thôn” không có thế lực nên không được Hồ Mỹ Hoa chào đón cũng là chuyện bình thường. Đương nhiên, đứng ở phương diện là một người mẹ, sự lựa chọn của Hồ Mỹ Hoa là không sai, Lê Sơ và Trương Anh Tử hoàn toàn không phù hợp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-318.html.]
Nghe thấy Hồ Mỹ Hoa dặn dò mình, Lê Sơ liếc mắt, lẩm bẩm một câu: “Mẹ không nói con cũng biết.”
Cậu ấy quay đầu nhìn Khương Chi, lại bắt đầu nói chuyện phiếm với Khương Chi: “Chị, chị còn chưa nói cho em biết vì sao chị có mặt ở đây, anh em mời chị đến sao? Sao em không nghe anh ấy nói nhỉ?”
“Anh” trong miệng Lê Sơ tất nhiên chính là chú rể của hôm nay Lê Đăng Vân.
Khương Chi cười như không cười nhìn vào mắt Lê Sơ, dùng ngón tay gõ vào đầu cậu ấy: “Chuyện của người lớn, trẻ con đừng hỏi nhiều.”
Lê Sơ nhảy dựng lên, trợn mắt nói: “Ai là trẻ con?”
DTV
Ôn Hoa Anh cười nói: “Dì thấy quan hệ giữa cháu và A chi tốt như vậy nhưng xem ra cháu còn chưa biết con bé sắp kết hôn với anh năm của cháu rồi.”
“Người nào cơ?” Hai mắt Lê Sơ trợn tròn lên, giật mình hỏi.
Cậu ấy đã bỏ qua chuyện gì rồi sao?
Hồ Mỹ Hoa nhìn thấy dáng vẻ ngu ngốc của con trai mình thì khóe miệng cũng co rút.
Ôn Hoa Anh không để ý quá nhiều, bà ấy cười híp mắt, lập lại một lần nữa: “Con bé và lão ngũ nhà dì sắp kết hôn rồi.”
Khương Chi nghe thấy cũng buồn cười, bà cụ xem như đã quán triệt lời đồn đại đến cùng rồi.
Bỗng nhiên Lê Sơ đứng bật dậy, cậu ấy xoay hai vòng ngay tại chỗ, sau đó lại cắn răng nói: “Chị, sao chị lại không nói mình muốn tìm người kết hôn chứ? Nếu chị nói thì em đã giới thiệu anh trai của em cho chị, chị nói xem làm thế nào lại để anh nam nhà họ Thi nhanh chân đến trước rồi.”
Dứt lời, Lê Sơ còn giận dỗi mà dậm chân.
Cậu ấy cảm thấy tuy anh trai của mình hơi ngốc nghếch nhưng khuôn mặt cũng không phải là không thể gặp người, nếu thật sự có thể cưới chị Khương thì sau này chị Khương sẽ trở thành chị dâu của cậu ấy, có lẽ còn thân thiết hơn cả chị ruột, được như vậy thì tốt biết bao!
Không được, cậu ấy phải suy nghĩ, phải làm thế nào để tranh giành chút cơ hội cho anh trai mình.
Đột nhiên có một giọng nói trầm thấp, lạnh lùng nhưng êm tai đã vang lên từ phía sau, người này nói ra từng chữ một: “Nhanh. Chân. Đến. Trước?”
Lê Sơ sững sờ, cậu ấy quay đầu lại thì lập tức nhìn thấy có mấy thanh niên đã đến đây, mà người đi đầu tiên chính là Thi Liên Chu.
Cậu ấy không nhịn được phải rụt cổ xuống nhưng nhớ đến Khương Chi đang ở đây, cậu ấy không thể để mất mặt mũi, vì vậy lại cứng cổ nói: “Anh năm Thi, em cũng không nói cái gì sai cả, chị ấy tốt như vậy, chỉ là anh may mắn biết chị ấy sớm hơn mà thôi.”
Nói xong, Lê Sơ còn ngước lên nhìn thăm dò Lê Minh, ánh mắt tỏa sáng nói: “Anh, anh nhìn này! Đây chính là chị Khương Chi mà em đã từng nói với anh, có phải chị ấy rất đẹp không? Chị ấy còn rất bản lĩnh nữa!”
Một phen giới thiệu này của Lê Sơ khiến trán Lê Minh toát đầy mồ hôi lạnh, anh ấy vội cười khan mấy tiếng, khoát tay nói: “Con nít xen vào chuyện của người lớn làm gì? Đừng nói nhảm nữa!”
Còn chưa đợi Lê Sơ kịp phản ứng mà tiếp tục mở miệng, Lê Minh lại nói thêm: “Ngồi đi, mọi người mau ngồi xuống đi, tôi đưa Lê Sơ đi gặp Đăng Vân một lát.”
Dứt lời Lê Minh đã dứt khoát kéo Lê Sơ còn không muốn đi rời khỏi nơi này, mà nhìn tư thế kia cũng đoán được thiếu niên Lê Sơ sẽ bị đánh cho một trận bầm mình thôi.
Ánh mắt lạnh lẽo của Thi Liên Chu thản nhiên liếc nhìn Lê Sơ cứng đầu cứng cổ kia, cũng không biết trong đầu anh đang suy nghĩ cái gì.