Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 517




Phòng tân hôn.

Trương Nhân ở trấn Đại Danh nhưng vì khoảng cách quá xa nên cô ta xuất giá ở nhà họ Lê, trái lại cũng giúp cô dâu giảm bớt một đoạn đường xa.

Hồ Mỹ Hoa dẫn Ôn Hoa Anh vào phòng tân hôn, lúc này trong phòng cũng chỉ có một mình Trương Nhân và một người bạn của cô ta.

Hôn lễ vào những năm 80 rất đơn giản.

Tuy nhà họ Lê giàu có nhưng kết hôn vẫn phải theo phong tục của thời đại, áo cưới rất lớn, có cảm giả như phồng to ra, tóc, tay áo, trang sức phối hợp với áo cưới, tất cả đều bồng bềnh, hình ảnh đầy cảm xúc, trước n.g.ự.c áo cưới có cài hoa cưới dán chữ “tân nương”.

Trương Nhân ngồi trên giường, cũng không biết biểu cảm trên mặt cô ta là vui hay không vui, chỉ là rất bình tĩnh.

“Tiểu Nhân, cháu nhìn xem đây là ai?” Hồ Mỹ Hoa cười chỉ ra sau lưng mình.

Trương Nhân ngẩng đầu nhìn, cả người cô ta đột nhiên căng cứng, giống như căng thẳng mà thốt lên: “Dì Ôn.”

Ôn Hoa Anh nở nụ cười rất có thiện ý, bà ấy khen ngợi: “Cô dâu rất xinh đẹp! Thời gian trôi qua nhanh quá, Tiểu Nhân cũng đã kết hôn rồi.”

Bà ấy nhìn Trương Nhân trong bộ áo cưới thì trong lòng cũng thổn thức, đây là cô gái vẫn thường chạy theo phía sau con trai bà ấy, cuối cùng đã lập gia đình rồi, tâm trạng này đúng là hơi phức tạp, cũng không phải bà ấy cảm thấy đáng tiếc gì nhưng đúng là vẫn có cảm giác hơi khó diễn tả.

Mà không chỉ riêng Ôn Hoa Anh, trong lòng Trương Nhân cũng thấy xấu hổ, cô ta chợt nhớ đến trước kia mình thường mua quà mang đến nhà họ Thi, vào các ngày nghỉ lễ vẫn thường đến đó nịnh nọt, bây giờ vừa nhìn thấy Ôn Hoa Anh thì trong đầu lập tức hiện lại từng màn trước đó.

Trương Nhân không tự chủ được mà nắm chặt bàn tay, những gì cô ta làm trong quá khứ cũng chỉ vì cô ta muốn được gả cho người mình thích, không phải sao?

Nhưng đáng tiếc! Chuyện đời khó lường.

Cô ta sắp kết hôn nhưng chú rể không phải Thi Liên Chu.

Lúc này, Khương Chi đã đi đến một bên, cô nhìn lên giấy hôn thú ở trên bàn.

DTV

Thời này, giấy kết hôn không có quốc kỳ với năm ngôi sao mà là một hình hoa mẫu đơn rất có cảm giác của thời đại, phong cách của giấy kết hôn cũng cực kỳ đơn giản, rất có màu sắc vui mừng, mặt sau là một màu đỏ chót, in ba chữ “giấy kết hôn” rất to.

Ảnh chụp trên đó cũng là màu trắng đen chứ không có màu sắc rực rỡ khác.

Trên tấm ảnh, Trương Nhân và Lê Đăng Vân mặc áo sơ mi nhưng biểu cảm của hai người bọn họ lại là hai thái cực trái ngược nhau.

Trương Nhân mím môi, không hề mỉm cười, giống như chuyện này không liên quan gì đến cô ta, mà Lê Đăng Vân bên cạnh cô ta thì cười tươi, thoải mái, cười rạng rỡ đến mức làm lộ ra hàm răng trắng rõ ràng, không hề che giấu được niềm vui của chính anh ấy.

“Khương Chi?” Trương Nhân nhìn thấy Khương Chi thì hai con mắt đã trợn trừng lên.

Cô ta hoàn toàn không nghĩ đến ở hôn lễ của mình lại nhìn thấy Khương Chi, lần gặp gần đây nhất vẫn là lúc ở trong bệnh viện.

Ôn Hoa Anh cũng ngơ ngác một lúc, sau đó bà ấy cười nói: “Tiểu Nhân cũng biết A Chi sao?”

Nghe thấy cách xưng hô của Ôn Hoa Anh thì bàn tay của Trương Nhân siết chặt lại. A Chi sao? Ánh mắt cô ta trở nên phức tạp. Ngạc nhiên? Thất vọng? Tuyệt vọng? Bình thản? Cô ta cũng không nói được cảm xúc trong lòng mình là gì, chỉ giống như đột nhiên có thứ gì đó vừa chìm xuống.

Quả nhiên, Thi Liên Chu và Khương Chi đã ở bên nhau.

Họ ở bên nhau.

Ý nghĩ này khiến trong đầu Trương Nhân hỗn loạn trong nháy mắt, vả lại nhìn thấy thái độ ôn hòa của Ôn Hoa Anh dành cho Khương Chi và cả gương mặt đầy ý cười kia, cô ta biết được quan hệ “mẹ chồng nàng dâu” rất tốt.

Đúng vậy! Với tính tình của Thi Liên Chu, nếu thật sự yêu thích một người, đúng là anh sẽ nâng người đó ở trong lòng bàn tay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-317.html.]

Yêu ai yêu cả đường đi.

Thi Liên Chu thích thì làm sao Ôn Hoa Anh có thể không thích chứ?

Trong lòng Trương Nhân cảm thấy đắng chát nhưng cô ta vẫn miễn cưỡng gượng cười, nói: “Biết.”

Đột nhiên cô ta nghĩ đến nếu Ôn Hoa Anh và Khương Chi đều đến rồi, vậy Thi Liên Chu…

Suy nghĩ này đã xoay quanh trong đầu cô ta, nhịp tim của Trương Nhân đập nhanh như trống chầu. Cô ta biết rõ làm như vậy là không đúng nhưng trong đầu vẫn không nhịn được nghĩ có phải anh đến gặp cô ta không? Nếu anh tận mắt nhìn cô ta gả cho người khác, trong lòng anh có cảm thấy khó chịu chút nào không?

Ánh mắt Trương Nhân trở nên mờ mịt, không còn cố định.

“Tiểu Nhân? Tiểu Nhân? Cháu nghĩ gì thế?” Hồ Mỹ Hoa gọi vài tiếng nhưng Trương Nhân vẫn không phản ứng.

Hồ Mỹ Hoa lắc đầu, nói với Ôn Hoa Anh: “Chúng ta đi ra ngoài trước đi!”

Ôn Hoa Anh gật đầu, bà ấy cũng kéo Khương Chi rời đi.

Ở trước cửa, Khương Chi còn ngoái đầu nhìn Trương Nhân, cô nhìn thấy môi cô ta mím chặt, hô hấp dồn dập, nhìn dáng vẻ là biết cô ta không phải đang suy nghĩ chuyện gì có liên quan đến hôn lễ hôm nay. Lẽ nào cô ta có suy nghĩ muốn gặp riêng Thi Liên Chu trong hôn lễ của mình?

Ý nghĩ này khiến khóe môi Khương Chi phải co rút. Thi Liên Chu có sức hút lớn như vậy à?

Từ trong ra ngoài của nhà họ Lê đều bày tiệc, Hồ Mỹ Hoa đưa Ôn Hoa Anh đến chỗ ngồi đã chuẩn bị trước cho bà ấy. Cũng không có người ngoài nên hai người Ôn Hoa Anh và Khương Chi vừa ngồi xuống thì Đan Uyển đã dẫn Thi Nam Châu đến.

Ôn Hoa Anh nhìn hai mẹ con cô ấy: “Các con đã đi đâu vậy?”

Đan Uyển dịu dàng nói: “Nam Châu và Lê Minh nói chuyện với nhau mấy câu nên chậm trễ một ít thời gian ạ.”

Khương Chi giống như có điều suy nghĩ nhìn sang Thi Nam Châu, nhìn cô bé có vẻ mệt mỏi, tựa như không có hứng thú gì, khiến lông mày Khương Chi không khỏi cau lại.

Đúng lúc này, tiếng nói trong sáng kèm vẻ không kiên nhẫn của một thiếu niên: “Mẹ, sao mẹ lại phiền toái như vậy? Con đã nói là con biết rồi, mẹ làm gì còn cấm cản con? Con cũng đâu phải trẻ con nữa.”

Khương Chi nghe thấy giọng nói quen thuộc này thì đuôi mắt khẽ nhếch lên.

“Con còn không phải trẻ con hả? Mẹ để con đến đây cũng không phải để con cắm đầu chơi trò chơi điện tử của Đăng Vân, con muốn thế nào? Hay là ngay trong đêm nay mẹ đưa con về thủ đô nhé? Có nghe không?” Hồ Mỹ Hoa trừng mắt, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Dứt lời, Hồ Mỹ Hoa đã kéo Lê Sơ ra khỏi phòng.

Khương Chi đã lâu rồi không gặp lại Lê Sơ, cậu ấy vẫn là dáng vẻ thiếu niên tràn trề tinh thần, đường nét trên gương mặt rất tinh xảo, rất dễ dàng thu hút ánh mắt của người khác, lúc nào nhìn người cũng hất hàm dưới lên, tuổi trẻ nóng tính.

Từ lần trước cậu ấy bị gọi về thủ đô đến nay thì đây là lần đầu tiên Khương Chi gặp lại cậu ấy.

Nói ra thì Lê Sơ cũng được xem là “cổ đông” của nhà xuất bản Thanh Phong Du rồi.

Hôm nay rất đúng lúc, không những có nữ chính Thi Nam Châu ở đây mà cả nam chính Lê Sơ cũng lên sân khấu rồi nhưng Khương Chi nhớ lần đầu tiên nam nữ chính gặp nhau cũng không phải ở đây. Xem ra vì hiệu ứng cánh bướm mà tình tiết cũng có sự thay đổi.

Chỉ là nội dung cốt truyện đã có sự thay đổi sớm hơn sáu năm ngay sau khi Thi Liên Chu đưa Thi Nam Châu quay về thủ đô.

Hồ Mỹ Hoa chọc vào trán Lê Sơ, bà thật sự không biết nên làm gì với đứa con trai thích nhảy nhót lung tung của mình, bà chỉ về phía đang tổ chức tiệc, thấp giọng nói: “Dì Ôn của con đã đến, mau qua chào một tiếng.”

“Dì Ôn?” Lê Sơ bất ngờ.

Cậu ấy không ngờ người nhà họ Thi sẽ tham dự hôn lễ của anh họ mình, vì dù sao trong lúc tin tức mập mờ kia được người ta đồn đại sôi sùng sục, cậu ấy nghe người ngoài lấy chuyện này ra làm đề tài trò chuyện cũng không chỉ một lần.

Lê Sơ ngẩng đầu lên nhìn nhưng chỉ trong chớp mắt, trên mặt đã không che giấu được vẻ hưng phấn.