Loại cảm giác này không giống với việc ngày hôm qua chú nhỏ muốn cưới mẹ của Tiểu Qua, cô bé không thể nào nói rõ được.
Lê Minh nhìn thấy Đan Uyển sốt ruột muốn đi vào, nên cũng không nói chuyện với Thi Nam Châu nữa.
Đầu ngón tay Thi Nam Châu kẹp điếu thuốc đặt ở bên miệng, phun ra tầng tầng lớp lớp vòng khói màu trắng.
Sở Khác dùng khuỷu tay chọc chọc Thi Liên Chu, trêu chọc nói: “Chị dâu rất xinh đẹp, ánh mắt của cậu tốt thật, cách Thượng Kinh ngàn dặm mà vẫn có thể tìm thấy một cô gái xinh đẹp như vậy. Lão ngũ, chúng ta có phải là anh em không?”
Thi Liên Chu liếc anh ấy một cái, ánh mắt tràn đầy vẻ có lệ.
Sở Khác cười nói: “Cũng tìm cho tôi một cô đi? Tìm dựa theo chị dâu ấy, xinh đẹp hào phóng, có thể tán được, thế nào?”
Lê Minh nâng tay, bao cát đang nằm trong tay dừng ngay đúng trên người Sở Khác, anh ấy nói: “Nhanh như vậy mà cậu đã chán các cô gái ở Thượng Kinh, muốn tìm cô khác để đi gieo họa à?”
Khóe miệng Sở Khác giật giật, mắng thầm một tiếng: “Đồ thô lỗ.”
…
Ôn Hoa Anh dẫn Khương Chi đi vào nhà chính, đầu tiên là gửi tiền quà, sau đó mới đi tìm người chị em cũ của mình.
Tuy rằng mẹ của Lê Sơ và Lê Minh nhỏ hơn Ôn Hoa Anh một ít, nhưng tính tình của hai người rất hợp nhau, lại rất hay hẹn nhau chơi mạt chược nên đã trở nên rất thân thiết.
Bây giờ bà ấy rất muốn khoe đứa con dâu của mình ra.
Mẹ của Lê Minh cũng là người Thượng Kinh, tên là Hồ Mỹ Hoa, cũng là một phu nhân ung dung cao quý.
Lúc này là hôn lễ của cháu trai bà ấy nên khuôn mặt luôn tươi như hoa, trên mặt cũng tràn đầy nụ cười, chỉ là khi nào người ngoài hỏi lúc nào Lê Minh mới kết hôn thì nụ cười trên mặt mới cứng đờ, có vẻ còn có chút căm giận.
Vừa nhìn thấy Ôn Hoa Anh, Hồ Mỹ Hoa hưng phấn vội vàng chào đón: “Hoa Anh! Cuối cùng bà cũng đến, tôi còn nói để cho Lê Minh đi ra ngoài đón tiếp bà đó.”
Thân phận của Ôn Hoa Anh không tầm thường, tất nhiên là có người chú ý.
“Ừ.” Ôn Hoa Anh cười gật đầu, cố ý nhưng làm như vô tình kéo Khương Chi lên đứng đằng trước, còn nắn chặt cánh tay cô, đắc ý rõ ràng trên mặt như sợ người khác không nhìn thấy, miễn bàn đến việc có bao nhiêu ngạo kiều.
DTV
Hồ Mỹ Hoa không ngốc, đương nhiên là chú ý đến Khương Chi.
“Vị này chính là?” Bà sửng sốt một chút, ánh mắt dạo một vòng ở trên người Khương Chi, nói thầm “Một cô gái xinh đẹp.”, lại nghĩ thêm, có thể được Ôn Hoa Anh kéo tới, chẳng lẽ là thân thích gì với nhà họ Thi?
Sau đó, đầu bà lại nhảy số, có phải là giới thiệu cho nhà mình một lão đại không nên thân không?
Nhưng mà suy nghĩ của Hồ Mỹ Hoa còn chưa được xác nhận, thì đã nghe Ôn Hoa Anh đắc ý dào dạt nói: “Con dâu!”
“Con dâu?” Vẻ mặt Hồ Mỹ Hoa nghi ngờ.
Ba người con dâu của nhà họ Thi thì bà đều đã gặp qua, không có ai giống vậy, chẳng lẽ là cũng chỉnh dung giống như mấy minh tinh nước ngoài đó sao?
Ôn Hoa Anh hắng giọng nói, một tay lôi kéo Khương Chi, một tay vỗ nhẹ lên mu bàn tay, mặt mày hớn hở nói: “Còn có thể là đứa con dâu nào được chứ? Con dâu út, vợ của Liên Chu! Rất nhanh sẽ kết hôn.”
Khóe miệng Khương Chi giật giật, cô không nhìn ra được, lão thái thái lại là người thích bịa đặt như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-316.html.]
“Vợ của Liên Chu?” Tông giọng của Hồ Mỹ Hoa nâng cao, gương mặt bà ấy đầy vẻ không thể tin.
Bà ấy còn cho rằng đợi đến khi con của Lê Minh nhà bà học tiểu học thì lão ngũ nhà họ Thi cũng chưa kết hôn.
Ôn Hoa Anh lại vô cùng hài lòng với ánh mắt khiếp sợ lúc này của Hồ Mỹ Hoa. Bà ấy biết ngay mà, đã từ lâu rồi, trong mắt của nhiều người, lão ngũ nhà bà ấy chính là một người cô độc, sẽ không kết hôn. Lần này thì hay rồi, xem như đã phá vỡ nhận thức của họ, các người cứ mở to mắt lên mà nhìn!
Nói thì nói như vậy nhưng Ôn Hoa Anh vẫn tỏ ra bất mãn nói: “Ý của bà là gì? Lẽ nào lão ngũ nhà tôi không thể cưới vợ?”
Khà khà, không những lão ngũ nhà chúng tôi sắp cưới vợ mà mấy đứa con trai cũng đều đi học cả rồi.
Bốn đứa! Bốn đứa bé đấy nhé!
Tôi biết nhưng bây giờ tôi vẫn chưa thể tiết lộ, phải chờ đúng lúc mới thông báo, nhất định sẽ khiến các người hoảng hốt không thôi.
Hồ Mỹ Hoa vừa ghen tị vừa hâm mộ nói: “Tính tình lão ngũ nhà bà như thế cũng sắp kết hôn rồi, còn Lê Minh nhà tôi thì…”
Nói qua nói lại, trong lòng Hồ Mỹ Hoa phải kìm nén cơn giận, bà ấy chỉ ước gì có thể lập tức kéo lỗ ai Lê Minh về, phải tận tâm dạy dỗ một phen, để cho đứa con trai của bà đừng chỉ lo tổ chức hôn lễ cho em họ mình nữa, phải lập tức chạy ra ngoài tìm vợ thôi.
Ôn Hoa Anh lại cười ha ha, giả lả nói: “Chuyện này ấy mà, vẫn không thể nóng vội, vẫn phải xem duyên phận mới được.”
Hồ Mỹ Hoa không nhịn được phải liếc mắt nhìn bà ấy. Cũng không biết là ai mỗi khi lên bàn chơi bài vẫn thường há miệng ra là rầu rĩ vì nhân duyên của con trai út nhà mình? Không biết ai còn thường xuyên kéo theo hội chị em của mình cùng đi chùa dâng hương?
Hồ Mỹ Hoa thở dài thườn thượt, khoát tay nói: “Thôi, ngồi vào bàn thôi.”
Ôn Hoa Anh lắc đầu: “Tôi qua xem cô dâu mới thế nào đã.”
Bà ấy đến đây cũng không phải vì mặt mũi của nhà họ Lê mà là vì lão Trương, đến một chuyến này tóm lại vẫn muốn nhìn mặt cô dâu mới, Trương Nhân là con gái duy nhất của lão Trương, ngày xưa vẫn thường đến nhà họ Thi.
“Được, để tôi dẫn bà đi!” Hồ Mỹ Hoa khẽ gật đầu.
Trên đường đi, Hồ Mỹ Hoa cố ý xích lại gần Ôn Hoa Anh, nhỏ giọng thì thầm một câu: “Bà đã dẫn con dâu mình đến đây, có phải lão ngũ nhà bà cũng đến rồi không?”
Ôn Hoa Anh khẽ gật đầu: “Đến rồi. Thế nào?”
Hồ Mỹ Hoa trừng mắt: “Còn phải nói sao? Người chị dâu kia của tôi biết chuyện trước kia Trương Nhân đã từng làm thì cả ngày đều không vừa ý Trương Nhân.”
Ôn Hoa Anh mấp máy môi nhưng không phát biểu bất kỳ ý kiến gì.
Trước kia Trương Nhân thích lão ngũ nhà bà ấy, ở thủ đô, chuyện này cũng không phải bí mật gì nhưng nhắc lại chuyện đó vào ngày hôm nay cũng không hay, huống hồ bà ấy còn dẫn theo con dâu mình đến đây.
Nghĩ như vậy nên Ôn Hoa Anh lập tức nở nụ cười, cắt ngang lời Hồ Mỹ Hoa: “Chuyện cũ đã bao nhiêu năm trước rồi, lẽ nào còn lôi ra nhắc lại? Đi thôi! Đi nhìn mặt cô dâu mới rồi ngồi vào bàn, sáng hôm nay tôi còn chưa được ăn bao nhiêu đâu.”
Hồ Mỹ Hoa nghe như vậy thì hiểu rõ nên không nhắc lại chuyện này nữa.
Khương Chi ở bên này cũng không để ý lắm, đừng nói Trương Nhân chỉ là một nhân vật bên lề của tiểu thuyết mà cho dù là Tưởng Nguyên Trinh thì cô cũng không muốn để trong lòng, đây chính là cảm giác an toàn Thi Liên Chu đã cho cô.
…