Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 514




Đột nhiên cô bé nghĩ đến chuyện nếu như tiểu Qua là em họ của cô bé thì mấy đứa trẻ bị bán đi kia chẳng phải cũng chính là em họ của cô bé sao, nghĩ đến số phận bị bán đi, Thi Nam Châu lo lắng nói: “Mẹ ơi, mẹ nhanh đi nói cho chú nhỏ biết, để chú nhỏ đi tìm người đi!”

Đan Uyển sửng sốt: “Tìm ai?”

Giọng nói của Thi Nam Châu có chút vội vàng nói: “Dì Chi Tử sinh được bốn đứa trẻ, trong số đó có ba đứa trẻ bởi vì không có cơm ăn nên đã bị bán đi, chuyện này đã truyền khắp cả thôn rồi! Chú nhỏ có năng lực như vậy, chú ấy có thể tìm được con, vậy thì nhất định cũng có thể tìm thấy các em trai!”

“Bán đi?” Đan Uyển cau mày, nghĩ đến dáng vẻ bình tĩnh vừa rồi của Khương Chi và Thi Liên Chu, cô ấy trông không giống như đã bán con của mình đi, chẳng lẽ cô ấy vẫn luôn giấu Thi Liên Chu chuyện này?

“Mẹ ơi, mẹ đi nhanh đi!” Thi Nam Châu thấy Đan Uyển không nhúc nhích, không khỏi lắc lắc cánh tay của cô ấy.

DTV

Nhưng mà Đan Uyển vừa mới bị chế giễu xong, cô ấy thực sự không muốn vì những chuyện này mà chọc tức Thi Liên Chu nữa, nhưng nếu mấy đứa trẻ thật sự bị bán đi, không thể tìm được thì phải chịu nhiều đau khổ đến mức nào chứ? Chúng đều là con cháu của nhà họ Thi đấy!

Trong lúc nhất thời, trong lòng Đan Uyển cảm thấy do dự và sầu lo, không biết phải làm như thế nào mới tốt.

Ở một bên khác.

Thi Liên Chu và Khương Chi quay về phòng.

Cô nhìn Thi Liên Chu dáng người cao ráo đang cởi áo khoác, trong lòng như thể có thứ gì đó đang bùng cháy lên, càng lan càng rộng, càng rộng, cho đến lúc hoàn toàn lan ra toàn thân.

Sự thiên vị không để ý nguyên tắc của anh khiến cô không hề có sức phản kháng mà chìm đắm trong đó.

Cô cho rằng bản thân thật sự đã yêu anh mất rồi.

Khương Chi nắm lấy tay của Thi Liên Chu, tựa đầu vào lồng n.g.ự.c của anh, nghe tiếng tim đập vững vàng và mạnh mẽ của anh, cô nhắm mắt than thở nói: “Có anh ở đây thật tốt quá.”

Thi Liên Chu vươn tay ôm lấy vòng eo thon gọn của cô, khóe môi tràn đầy ý cười nói: “Cảm động rồi?”

Khương Chi ngẩng đầu lên, nhìn chiếc cằm với đường cong lạnh lùng của anh.

Cô chọc chọc cánh tay của anh, trịnh trọng lại mang theo nửa đùa nửa thật nói: “Cảm động.”

Một nụ cười thoáng qua trong đôi mắt hẹp dài của Thi Liên Chu.

Anh giơ tay bế Khương Chi lên, chân dài đi về phía giường.

Khương Chi kinh ngạc kêu lên một tiếng, vòng tay ôm lấy cổ anh, cẩn thận di chuyển đầu ra xa một chút, nói: “Anh làm gì vậy!”

Đuôi mắt của Thi Liên Chu hơi nhếch lên, ngũ quan tuyệt mỹ mê hoặc lòng người, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, bên trong dường như đang cố gắng che giấu cảm xúc gì đó, giọng nói trầm thấp: “Làm……”

Một giấc ngủ này đến tận khi trời tối mịt.

Thi Liên Chu mặc áo vào, nhìn Khương Chi đang ngủ say, sau đó quay người rời khỏi phòng.

Anh đến nhà ăn, gọi một phần ăn mang về phòng.

“Anh đi đâu thế?” Khương Chi ngồi trên giường, nhìn Thi Liên Chu hỏi.

“Ăn cơm.” Thi Liên Chu đặt thức ăn xuống, ánh mắt có hứng thú nhìn lướt qua toàn thân của cô.

Khóe miệng Khương Chi giật giật, cũng không thèm kéo chăn đắp lên người, trực tiếp đứng dậy, nhanh chóng mặc xong quần áo, sau đó còn trợn mắt nhìn Thi Liên Chu cả người căng chặt, ánh mắt hơi tối đứng ở kia.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-314.html.]

Thật sự không biết tên đàn ông này đã nhịn bao lâu nữa, sức lực tốt, tinh thần phấn chấn.

Khương Chi ngồi xuống bàn ăn, ăn bữa tối, sau đó đột nhiên nghĩ đến cô và Thi Liên Chu từ đầu đến cuối đều không dùng biện pháp tránh thai gì!

Cô có chút khó xử cau mày, thức ăn đang ăn cũng không còn cảm thấy thơm ngon nữa.

“Sao thế?” Thi Liên Chu đang lật xem tạp chí tài chính, liếc mắt nhìn thấy dáng vẻ ăn không ngon kia của Khương Chi, nghiêng đầu hỏi.

Mái tóc đen dày của Khương Chi xõa tung, trên khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện vệt hồng xấu hổ, mãi một lát sau, cô mới cắn môi nói: “Nếu không có thứ kia, lỡ như mang thai thì phải làm sao đây?”

Thi Liên Chu nheo mắt lại, bình tĩnh nói: “Em không muốn sinh cho anh một đứa trẻ sao?”

“Không phải……” Khương Chi dùng chiếc đũa chọc cơm trong bát, giọng điệu có chút mơ hồ.

Kinh nghiệm yêu đương của cô cũng chỉ như con số 0, trước mắt cũng vừa mới thiết lập quan hệ yêu đương, việc kết hôn cũng còn xa lắm, nhắc đến chuyện sinh con, trong lòng cô cũng cảm thấy rất lo lắng, hơn nữa bốn đứa trẻ ở nhà cũng mới được hơn 4 tuổi, thời điểm này có vẻ không thích hợp lắm.

Nghe xong những lời này của Khương Chi, Thi Liên Chu khẽ cười một tiếng.

Tiếng cười của anh rất nhẹ nhàng mà trầm thấp, khiến cảm xúc lo âu trong lòng của Khương Chi cũng giảm đi rất nhiều.

Thi Liên Chu trầm ngâm một lát, giọng điệu trầm thấp nói: “Anh muốn có một đứa con của riêng hai chúng ta.”

Về lai lịch của Khương Chi, anh vẫn luôn giữ thái độ hơi cẩn thận, không phải lo lắng về con người của cô, mà là lo lắng về loại sức mạnh siêu nhiên kia.

Anh ấy sợ một ngày nào đó cô sẽ đột nhiên rời đi.

Bởi vì điều này, anh ấy đã tìm đọc rất nhiều loại sách, trong một số cuốn sách dã sử cũng có những ghi chép về việc linh hồn du hành thời gian, nghe nói những người như vậy không được thời không này thừa nhận, trừ khi họ để lại một thứ gì đó liên quan đến bản thân ở thế giới này, ví dụ như huyết mạch.

Có lẽ là do anh quá mức lo lắng, nhưng đối với Khương Chi, anh sẽ càng cẩn thận hơn gấp vạn lần.

Anh từ trước đến nay đều là sống cực kỳ kiêu ngạo, luôn tin tưởng đạo lý nếu như thích thì phải nắm được trong lòng bàn tay, nhưng suy cho cùng, anh vẫn có chút kính sợ trước sức mạnh thần bí không nằm trong phạm vi hiểu biết của mình kia, anh biết rõ ràng chuyện Khương Chi không thuộc về thế giới này.

Hai mắt Khương Chi đỏ bừng, nỗi lòng còn chưa kịp bình tĩnh lại, gợn sóng trong lòng lại dâng trào lên như biển cả.

Cô vẫn luôn cảm thấy bản thân là người không biết xấu hổ, nhưng khi gặp được Thi Liên Chu, người thậm chí còn không biết xấu hổ hơn cả mình thì cô cũng chỉ có cúi đầu nhận thua, cũng chỉ có anh là người duy nhất có thể tự tin nói về việc sinh con như vậy trong khi cả hai vẫn đang trong quan hệ người yêu.

Suốt đêm hôm đó, Thi Liên Chu đều làm việc vô cùng chăm chỉ để cống hiến cho sự nghiệp sinh con vĩ đại của mình.

Hôm sau.

Hôm nay là một ngày nắng đẹp, cũng là ngày kết hôn của Lê Đăng Vân và Trương Nhân.

Bọn họ tổ chức tiệc cưới tại nhà tổ của gia đình họ Lê.

Sáng sớm, Ôn Hoa Anh đã chạy đến gõ cửa phòng Thi Liên Chu và Khương Chi, giọng điệu giục giã nói: “Lão ngũ, A Chi, nhanh dậy đi, hôm nay chúng ta còn có việc quan trọng đó, nhanh lên, nhanh lên.”

Bà cụ nóng lòng không chờ được mà muốn giới thiệu cô con dâu út nhà mình với hội chị em.

Hôn lễ của Lê Đăng Vân, cha mẹ của Lê Minh và Lê Sơ đều sẽ từ Bắc Kinh quay trở về thành phố Thanh, vốn dĩ Ôn Hoa Anh và mẹ Lê Minh đã hẹn cùng nhau đến thành phố Thanh, nhưng Lê Sơ nhất quyết muốn cùng đi, vì xử lý thủ tục xin nghỉ cho cậu ấy nên trễ mất mấy ngày, không thể cùng nhau đến thành phố Thanh.

Thi Liên Chu vất vả cả đêm cũng không cảm thấy mệt mỏi, đứng dậy, ung dung chậm rãi mặc quần áo.