Thi Liên Chu còn nhìn chằm chằm mẹ của mình một cái, có vẻ như thấy thích thú trước vẻ mặt kia của bà ấy.
Anh ấy nói: “Không tin à? Cứ gọi điện thoại hỏi anh hai đi, anh ấy biết đấy.”
Lúc nói chuyện, anh còn nâng mắt, dùng ánh mắt lạnh nhạt liếc nhìn Đan Uyển đang đứng sững sờ ở cửa một cái.
Khương Chi dùng ánh mắt thương hại liếc nhìn Đan Uyển một cái, bị Thi Liên Chu ghi hận cũng không phải là điều tốt đẹp gì, nhìn xem, từng câu từng lời mà anh nói ra đều có ý đả kích cô ấy, là vợ chồng của nhau, chuyện mà chồng mình biết nhưng bản thân cô ấy lại không biết, còn gây ra trò cười như vậy.
Ôn Hoa Anh vỗ đùi, sau đó ôm n.g.ự.c hét lên: “Con nói đi, hai anh em cách con thật sự không coi mẹ ra gì mà, một chuyện lớn như vậy mà hai anh em các con còn giấu mẹ, để người làm bà nội như mẹ lại là người biết cuối cùng??”
Nói xong, vẻ mặt bà ấy tràn đầy mong đợi nhìn về phía Khương Chi, lúc này, giọng điệu đều mang theo một chút cẩn thận: “A Chi, mấy đứa trẻ đâu? Chúng ở đâu? Sao lại không dẫn chúng đến đây?”
Bà cụ đã hoàn toàn quên mất những lời lẽ từ chối và kiên quyết trong lòng vừa rồi.
Đây chính là mẹ ruột của bốn đứa cháu trai của bà ấy đấy!
Khương Chi cười, ánh mắt hơi lóe lên, nhẹ giọng nói: “Bọn trẻ đang ở trấn Đại Danh, phải đi học rồi, cho nên cháu không hướng dẫn chúng đến đây.”
“Trấn Đại Danh?” Ôn Hoa Anh lầm bầm mà lặp lại, đột nhiên nghĩ đến hình như đứa con thứ hai của mình cũng đang ở đây.
Nghĩ đến đây, bà ấy vội vàng đứng dậy, kéo tay Thi Liên Chu muốn đi về phía cửa phòng, giọng điệu vội vàng nói: “Đi, đi nhanh lên, nhanh lên, chúng ta lái xe đến đó, mẹ muốn tận mắt gặp được bọn trẻ! Dẫn chúng về nhà!”
Thi Liên Chu giữ chặt bà cụ, kéo bà ấy ngồi trở lại sofa.
Anh ngồi xuống bên cạnh Ôn Hoa Anh, giọng điệu trầm thấp, mang theo chút cường thế không ai có thể từ chối được: “Con đã nhờ dì Lý đến chăm sóc cho chúng rồi, mẹ không cần lo, như vậy sẽ dọa sợ bọn trẻ.”
“Hơn nữa, lần này mẹ đến thành phố Thanh là để tham dự lễ cưới, lại còn xen vào chuyện của người khác, ôm một chuyện rắc rối lên người.”
Cảm xúc hỗn loạn của Ôn Hoa Anh cũng bình tĩnh hơn một chút, bà ý trừng mắt nhìn Thi Liên Chu một cái, nói: “Con thật đúng là tính toán xong hết mọi thứ rồi.”
Trước khi mình họ lên đường thì dì Lý đã xin nghỉ phép, nói rằng ở nhà có chuyện, bà ấy cũng không nghĩ nhiều mà đồng ý cho dì Lý nghỉ, không ngờ rằng còn có chuyện như vậy, lão ngũ à lão ngũ, làm việc kín kẽ đến ngay cả người mẹ ruột như bà ấy cũng không biết gì!
Thi Liên Chu nhướng mày, nhún vai không tỏ ý gì.
Ôn Hoa Anh lúc này chỉ cần nhìn Thi Liên Chu thôi đã thấy tức giận, khó chịu vì con trai bà ấy giấu chuyện quan trọng như vậy, lập tức không thèm để ý đến con trai mình nữa mà quay đầu nhìn về phía Khương Chi, vẻ mặt chờ mong nói: “A Chi, khi nào thì con dẫn theo mấy đứa trẻ trở về?”
Mọi chuyện đã rõ ràng như vậy rồi, bà ấy không hề còn ác cảm gì với Khương Chi nữa.
Sinh con rồi sao?
Sinh con tốt mà, một thai bốn đứa trẻ, tuyệt đối là có phúc.
Chưa kết hôn đã mang thai?
Không cần nói cũng biết là do thằng năm nhà bà ấy không tuân theo quy củ, lừa gạt con gái nhà người ta!
Ôi chao, cô bé đáng thương, lâu như vậy, không biết con bé làm thế nào để có thể một mình nuôi mấy đứa trẻ, không được, bà ấy phải bảo lão ngũ sớm cưới con bé về nhà, dẫn theo mấy đứa trẻ về Bắc Kinh, cả gia đình đoàn tụ bên nhau mới là điều tốt đẹp nhất!
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Ôn Hoa Anh nhìn về phía Khương Chi trở nên trìu mến và đau lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-313.html.]
Khương Chi suy nghĩ một lát, nói: “Bọn trẻ còn quá nhỏ, năng lực thích ứng không cao, con định đợi thêm một thời gian nữa.”
Ôn Hoa Anh còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng bắt nguồn từ việc cảm thấy tội nghiệp cho mấy mẹ con, nên cũng không từ chối, chỉ quay đầu nhìn về phía Thi Liên Chu, khó chịu nói: “Con phải chăm sóc thật tốt cho mấy mẹ con nó đấy, nhanh cưới con bé về nhà đi, biết chưa?”
Những nơi này của bà ấy nói trúng suy nghĩ trong lòng của Thi Liên Chu, anh hiếm khi không phủ nhận, ôn hoà nói ‘vâng’ một tiếng.
Hai mẹ con họ hiếm khi không cãi nhau vì quan điểm khác nhau, không khí lúc này cực kỳ tốt đẹp.
Sắc mặt Đan Uyển tái nhợt như tờ giấy, cô ấy đứng ở cửa một lúc lâu, rồi mới lặng lẽ mở cửa rời đi.
Ôn Hoa Anh lại lôi kéo Khương Chi hỏi thông tin chi tiết của bốn đứa trẻ, từ tuổi tác, tên gọi, cho đến sở thích, từ chuyện nhỏ đến chuyện lớn, chỉ hận không thể mọc cánh bay đến trấn Đại Danh, tận mắt nhìn thấy cháu trai của mình.
Ai có thể ngờ rằng lão ngũ nhà bà ấy vốn là người không có khả năng sẽ kết hôn và sinh con nhất, đột nhiên trở thành người có nhiều con nhất trong gia đình nhà họ Thi chứ?
Sau khi Ôn Hoa Anh hỏi xong những thông tin mà mình muốn biết, mới hài lòng để cho đôi vợ chồng trẻ chưa cưới này rồi đi.
Trong lòng bà ấy, Khương Chi đã là con dâu đích thực của bà ấy rồi, cho dù ai ngăn cản cũng không có tác dụng gì.
DTV
Sau khi mọi người đều rời đi rồi, bà cụ đi qua đi lại trong phòng một lúc, rồi mặc quần áo xuống tầng gọi điện thoại, trong lòng bà ấy nhủ thầm nhất định phải báo cho ông già ở nhà tin tức tốt này!
…
Đan Uyển mất hồn mất vía quay trở về phòng, Thi Nam Châu có chút mơ màng mà tỉnh ngủ.
“Mẹ ơi? Mẹ sao vậy?” Thi Nam Châu chưa bao giờ thấy sắc mặt của Đan Uyển khó coi đến mức vậy, cô bé có chút sợ hãi hỏi.
Đan Uyển nhíu mày, thở dài nói: “Nam Châu à, sau này con đừng bao giờ nhắc đến chuyện của chú nhỏ nữa, hiểu chưa?”
Cô ấy nghe xong những lời con gái nói, tự cho rằng Khương Chi bởi vì gia thế của nhà họ Thì mới che giấu vụ gièm pha của mình, lại không ngờ bản thân tự biến mình trở thành người xấu, chẳng những không có tác dụng gì mà còn chọc giận Thi Liên Chu có tính cách thay đổi thất thường.
Thi Nam Châu mím môi, không vui hỏi: “Tại sao ạ?”
Cô bé thực sự cảm thấy mẹ của tiểu Qua không xứng với chú nhỏ của mình.
Đan Uyển nhìn Thi Nam Châu, cười gượng nói: “Mấy đứa trẻ mà Khương Chi sinh ra đều là con ruột của chú nhỏ con.”
Nghe vậy, Thi Nam Châu kinh ngạc mở to mắt, môi run run, mai một lúc lâu sau mới nói: “Con ruột của chú nhỏ? Thật sao mẹ? Nếu như Tiểu Qua là con của chú nhỏ, vậy thì chẳng phải cậu bé chính là em họ của con sao?”
Tin tức này rõ ràng khiến Thi Nam Châu cảm thấy ngạc nhiên hơn là vui mừng.
Mặc dù cô bé thích làm bạn với Tiểu Qua, nhưng nếu như cậu bé trở thành em họ của cô bé……. Dường như cũng không có gì không tốt cả, nhưng tại sao trong lòng cô bé lại cảm thấy thất vọng như vậy? Tại sao vậy nhỉ?
“Mẹ thường xuyên nghe con nhắc đến Tiểu Qua, đợi sau khi thằng bé được đón về, hai đứa có thể cùng chơi với nhau, như vậy chẳng phải rất tốt sao?” Đan Uyển ôm lấy Thi Nam Châu, dịu dàng nói.
Thi Nam Châu lắc đầu, trong lòng có chút không vui.
Cô bé cũng không hiểu tại sao.