Đan Uyển nhìn Khương Chi, người đang tỏ vẻ thản nhiên, cô ấy khẽ cau mày, rồi nói: “Đồng chí Khương, lẽ nào cô không hề xấu hổ chút nào sao?”
Cô ấy thực sự không thể hiểu nổi, một người lừa dối gia đình bạn trai để leo lên cành cây cao, sao lại có thể bình tĩnh đến như vậy khi bí mật bị chọc thủng, người phụ nữ như vậy thật sự sinh ra ở một gia đình bình thường ở thôn Khương gia.
Khương Chi khẽ cười một tiếng, giọng nói có mấy phần thờ ơ: “Tại sao tôi phải xấu hổ?”
Cho dù cô thật sự lừa dối người nhà họ Thi để gả cho Thi Liên Chu, cô cũng sẽ không xấu hổ.
Mặc kệ đứa nhỏ có phải là của Thi Liên Chu hay không, cho dù không phải, thì chuyện cô có từng kết hôn sinh con hay chưa cũng là chuyện riêng của cô, chỉ cần Thi Liên Chu không có ý kiến, thì người khác dựa vào đâu để nói này nói nọ?
Với tính cách của Thi Liên Chu, chỉ cần anh muốn cưới, sợ rằng ai phản đối cũng vô ích.
Đan Uyển hoàn toàn thất vọng.
Cô ấy nhìn Khương Chi rồi lắc đầu, nếu Khương Chi giấu chuyện này vì yêu Thi Liên Chu thì có thể hiểu được, nhưng đến lúc này, Khương Chi vẫn có thể cứng miệng như vậy, cũng đủ thể hiện nhân phẩm của cô rồi.
Khương Chi tuyệt đối muốn dựa vào tình yêu của Thi Liên Chu, hoàn toàn không xem bọn họ ra gì.
Đan Uyển cau mày nhìn Ôn Hoa Anh, rồi nói tất cả những gì cô chưa nói lúc nãy: “Mẹ à, Khương Chi không chỉ sinh một đứa con mà còn sinh bốn đứa con, là thai tư. Hơn nữa...” Cô ấy hơi ngừng lại, giống như cảm thấy mình không nên nói ra chuyện làm tổn hại đến danh tiếng của người khác, nhưng khi cô ấy nhìn thấy vẻ mặt ung dung của Khương Chi, cô ấy cũng không do dự nữa mà nói thẳng: “Hơn nữa, cô ấy còn sinh con khi chưa lập gia đình.”
“Cái gì? Sinh tư? Mang thai trước khi kết hôn?” Cho dù với sự hiểu biết của Ôn Hoa Anh, bà ấy cũng không nhịn được mà ngạc nhiên thốt thành tiếng.
Tất cả những chuyện này đã phá vỡ tam quan của bà ấy.
Bà ấy cảm thấy không nên chỉ nhìn người khác qua vẻ bề ngoài, ai có thể ngờ rằng một cô gái xinh đẹp như vậy lại sinh ra bốn đứa con khi chưa kết hôn chứ?
Ôn Hoa Anh nhìn Khương Chi với vẻ mặt phức tạp, không biết nên nói gì.
Trong thời đại này, dân phong quan trọng hơn tất cả.
Nếu như Khương Chi đến với Thi Liên Chu sau khi cô ly hôn, bà ấy sẽ cảm thấy người phụ nữ này có khuyết điểm, không xứng đáng với con trai mình, nhưng nếu như cô sinh con trước khi kết hôn, vậy thì bản chất chuyện này hoàn toàn khác biệt.
Điều đó có nghĩa là có gì đó không ổn với phong cách của người phụ nữ này!
DTV
Chuyện này nói rõ người phụ nữ này, tác phong của cô có vấn đề!
Có một sự im lặng ngột ngạt trong phòng.
Một lúc sau, một tiếng cười khinh bỉ vang lên.
Thi Liên Chu vòng tay ôm lấy bờ vai gầy gò của Khương Chi, kéo cô dựa vào người anh, giọng nói đã nhuộm một chút lạnh lùng, nhưng khóe miệng lại tràn ngập nụ cười bất cần: “Nói xong chưa?”
Thái độ của anh đã nói lên rất nhiều điều.
Đan Uyển mím môi không nói nữa, cô ấy không có quyền quản chuyện của Thi Liên Chu, cô ấy chỉ nói ra những chuyện mình biết sớm hơn mà thôi.
Ôn Hoa Anh cau mày, bà ấy nói với giọng điệu kiên quyết: “Lão ngũ, lần này mẹ không thể đứng về phía con được.”
Bà ấy hy vọng con trai út của mình có thể hạnh phúc, nhưng sự hạnh phúc đó không thể được xây dựng ở trên người một người phụ nữ có danh tiếng xấu như vậy.
Thi Liên Chu nhún vai, đôi mắt hẹp dài nheo lại, cao quý sang trọng, sự tùy hứng xen lẫn lười biếng lộ ra trong giọng nói của anh: “Vậy sao? Dù mẹ có đứng về phía con hay không cũng không sao, nhưng Thi Nam Châu, chị đúng là nên quản giáo con bé rồi đấy, có lẽ con bé ở chỗ địa phương nhỏ trong thời gian dài, cho nên đã học được hết những thói quen xấu của mấy người phụ nữ nông thôn hoang dã kia, cũng biết nói xấu sau lưng người khác rồi.”
Nói đến cuối cùng, giọng nói của anh trở nên lạnh lùng.
Sắc mặt của Đan Uyển đột nhiên thay đổi, tức giận đến nỗi khuôn mặt trắng bệch.
Ôn Hoa Anh cũng rất bất mãn, bà ấy vô cùng thương yêu cô cháu gái Thi Nam Châu bởi vì con bé bị người ta dụ dỗ bắt cóc từ bé, nên khi nghe thấy vậy thì bà ấy hơi trầm giọng nói: “Lão ngũ, con bé là cháu gái ruột của con! Là con tự mình đưa con bé về nhà đó!”
“Ồ.” Thi Liên Chu thờ ơ đáp lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-312.html.]
Đột nhiên, anh mỉm cười, một nụ cười vô cùng tươi trên khuôn mặt tuấn tú của anh.
Anh hiếm khi cười như thế này, nó đẹp như cơn gió xuân chợt đến trong đêm, khiến hàng ngàn cây lê nở hoa.
Nhưng mà, nụ cười này dừng lại trong mắt Đan Uyển, lại khiến cô ấy cảm thấy lạnh lẽo từ tận đáy lòng.
Bọn họ chỉ nghe Thi Liên Chu nói với giọng lạnh lùng nhất: “Nếu như tôi biết con bé sẽ làm ra chuyện hôm nay, lúc trước tôi đã không đón con bé về rồi.”
Cháu gái ruột?
Ha.
Nghe thấy những lời xấu xa này, Đan Uyển ngã người xuống ghế sô pha, môi trắng bệch, cô ấy không thể tin được mà nhìn Thi Liên Chu.
Lúc trước Đan Uyển chỉ nghĩ người em chồng này nổi loạn và lập dị, nhưng cô ấy chưa bao giờ nghĩ rằng anh hoàn toàn không giống với một con người, tính tính lạnh nhạt bạt bẽo như vậy, thế mà lại nói ra những lời không bằng cầm thú như thế đối với cháu gái ruột của mình.
Khương Chi cũng ngơ ngác nhìn Thi Liên Chu.
Mặc dù người đàn ông bên cạnh đang vô cùng tức giận, nhưng khi cô nghe những lời không hề khách sáo của anh, cô lại cảm thấy trong lòng mềm mại và nóng lên.
Cô biết anh làm tất cả là vì cô.
Trong lòng Thi Liên Chu, Thi Nam Châu hoàn toàn không có tư cách so sánh với cô, cho nên trong tình huống này, anh sẽ đứng về phía cô mà không chút đắn đo.
Lời nói của anh không chỉ coi thường Thi Nam Châu mà còn khiến Đan Uyển mất mặt.
Ôn Hoa Anh cảm thấy đầu đau như búa bổ.
Bà ấy chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ quyết tuyệt như vậy của Thi Liên Chu.
Mặc dù mọi người đều biết Thi Liên Chu có tính tình lạnh lùng, không có bao nhiêu tình cảm với người thân, nhưng đây là lần đầu tiên anh nói thẳng ra như vậy.
Ôn Hoa Anh quay đầu nhìn về phía Đan Uyển thì thấy sắc mặt của con dâu tái nhợt, đôi môi run rẩy, bà ấy thở dài trong lòng rồi an ủi cô ấy: “Mẹ muốn suy nghĩ kỹ chuyện này, Uyển Uyển, con về trước đi.”
Đan Uyển hoảng loạn gật đầu, cô ấy đứng dậy khỏi ghế sô pha rồi bước ra ngoài mà không thèm nhìn Thi Liên Chu và Khương Chi.
Lúc này Thi Liên Chu lại lên tiếng: “Chị dâu hai chưa gì mà đã muốn đi rồi à? Tôi còn chuyện muốn nói.”
Đan Uyển quay đầu nhìn Thi Liên Chu thì bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của anh.
Cô ấy cau mày, khóe mắt liếc nhìn Khương Chi vẫn đang có vẻ mặt bình tĩnh, một dự cảm không tốt đột nhiên dâng lên trong lòng.
Thi Liên Chu nói với giọng điệu không mặn không nhạt: “Bốn đứa nhỏ Khương Chi sinh ra, không khéo, đều là con của tôi, nếu như phải nói chính xác hơn, chúng tôi có bốn đứa con, một mình cô ấy không thể nào tự sinh con được.”
Khuôn mặt góc cạnh của anh dường như bị bao phủ bởi một tầng sương giá, đôi mắt phượng hẹp dài nheo lại như ẩn chứa lưỡi d.a.o sắc bén nhất: “Lần sau nói xấu người khác thì chị phải tìm hiểu trước, nếu không sẽ gây ra trò cười đấy.”
Đột nhiên, Đan Uyển lùi lại hai bước, lưng chạm vào cửa, nhưng cô ấy lại không cảm thấy đau đớn.
Cô ấy vừa nghe thấy gì vậy?
Bốn người con Khương Chi sinh ra đều là của Thi Liên Chu?
Ôn Hoa Anh cũng đột nhiên đứng dậy, đi vòng vòng tại chỗ, chiếc khăn choàng tua rua trên vai rơi xuống đất, bà ấy cũng không buồn nhặt lên, tim đập loạn xạ, bà ấy vội vàng chạy đến bên cạnh giường mở ngăn tủ ra, lấy ra hai viên thuốc trợ tim rồi uống.
Sau khi bình tĩnh lại, bà ấy quay lại ghế sô pha ngồi xuống, đôi mắt phượng hẹp dài nhìn chằm chằm Thi Liên Chu, vểnh tai lên rồi nói: “Lão ngũ, con nói lại những lời vừa nãy cho mẹ nghe đi.”
Thi Liên Chu đan mười ngón tay vào nhau rồi đặt ở bụng dưới, anh bình tĩnh nói: “Mẹ có thêm bốn đứa cháu trai nữa.”
Ôn Hoa Anh thở hổn hển mấy tiếng, bà ấy ôm ngực, sau đó ngạc nhiên nhìn Thi Liên Chu, rồi lại nhìn Khương Chi, giơ bốn ngón tay ra hiệu rồi nói: “Bốn đứa? Sinh tư? Cháu trai của mẹ? Cháu trai ruột thịt?”