Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 511






Ôn Hoa Anh khó hiểu hỏi: “Uyển Uyển? Sao con lại chờ ở đâu vậy? Có chuyện gì sao?”

Đan Uyển hít một hơi thật sâu, kiềm nén cảm xúc rồi nhẹ nhàng nói: “Con nhớ ra một chuyện cần phải nói với mẹ một tiếng.”

Ôn Hoa Anh không hề nghi ngờ có chuyện gì khác, bà ấy gật đầu, mở cửa nói: “Vào phòng nói chuyện đi.”

Thi Liên Chu không có thời gian tham gia, anh liền ôm lấy eo thon của Khương Chi rồi đi về phòng, nhưng khi anh gật đầu chào hỏi Đan Uyển thì anh đột nhiên chú ý đến sắc mặt nhẹ nhõm của đối phương, đôi mắt hẹp dài không khỏi híp lại.

Lúc Đan Uyển chuẩn bị đóng cửa lại, cô ấy nhìn thấy cánh cửa đã bị Thi Liên Chu giữ lại từ bên ngoài.

Cô ấy có chút ngượng ngùng, không nhìn Thi Liên Chu mà hỏi: “Sao vậy?”

Thi Liên Chu dùng sức đẩy cửa ra, kéo Khương Chi bình tĩnh đi vào trong, anh ngồi xuống ghế sô pha, bắt chéo đôi chân dài rồi trầm giọng nói: “Tôi có chút tò mò không biết chị dâu hai muốn nói gì, vào phòng nghe thử.”

Đan Uyển siết c.h.ặ.t t.a.y nắm cửa, cô ấy mím môi nhìn Thi Liên Chu.

Khóe miệng Ôn Hoa Anh giật giật, bà nói không nên lời: “Con lớn chừng nào rồi vậy? Chị dâu của con có chuyện muốn nói với mẹ, con ở đây có tiện không?”

Thi Liên Chu khẽ cười một tiếng, nhưng nụ cười này lại không có chút độ ấm nào: “Có gì mà không tiện chứ, đều là người một nhà.”

Lúc này Ôn Hoa Anh cũng chú ý đến vẻ mặt không vui của Thi Liên Chu, bà ấy ngẩng đầu nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh thì khẽ cau mày.

Khương Chi lại nhìn Đan Uyển như đang suy nghĩ chuyện gì đó, hành động của Thi Liên Chu rất khó hiểu, nhưng rõ ràng, anh không phải là người làm việc không có mục đích, những chuyện Đan Uyển muốn nói chắc chắn có liên quan đến cô, có lẽ, là vì Thi Nam Châu.

Sáng sớm hôm nay cô đã phát hiện ra rằng Thi Nam Châu có thái độ rất chán ghét đối với mối quan hệ của cô và Thi Liên Chu.

Chuyện này cũng không khó hiểu, dù sao trong mắt Thi Nam Châu, cô vẫn là Khương Chi Tử tiếng xấu vang xa, nếu cô chỉ là mẹ của Tiểu Qua thì cô bé vẫn có thể mỉm cười chào đón cô, nhưng nếu cô trở thành vợ của chú út cô bé thì cô bé không thể nào che giấu sự chán ghét của mình.

Điều này là bình thường và phù hợp với suy nghĩ của một người bình thường.

Đôi môi mỏng của Thi Liên Chu khẽ mím lại, đôi mắt hẹp hơi khép lại, giọng nói lạnh lùng: “Chị dâu hai, muốn nói gì thì cứ nói đi.”

Ôn Hoa Anh ngồi đối diện Thi Liên Chu, quay đầu vẫy tay với Đan Uyển vẫn đứng ở cửa, bà ấy không phải là một người có tính mẫn cảm, nhưng bầu không khí trong phòng quá ngột ngạt, nếu bà ấy không hiểu được thì quá ngu ngốc rồi.

Sự buồn bực hiện lên trên khuôn mặt của Đan Uyển, nghe thấy lời nói của Ôn Hoa Anh thì cô ấy thở dài rồi chậm rãi bước đến.

Lúc cô ấy ngồi xuống, Ôn Hoa Anh nhìn Thi Liên Chu rồi lại nhìn Khương Chi, sau đó nói thẳng: “Uyển Uyển, con muốn nói chuyện gì của Thi Liên Chu với mẹ à?”

Nếu như Ôn Hoa Anh đã nói đến mức này, Đan Uyển cũng không giấu diếm nữa, cô ấy dịu dàng gật đầu nói: “Vâng.”

Ôn Hoa Anh dừng một chút, không biết có nên tiếp tục hỏi hay không.

Thi Liên Chu nhướng mi, vẻ mặt lạnh lùng và có chút giễu cợt: “Nói đi, tôi cũng muốn nghe thử, rốt cuộc cháu gái mới bảy tuổi của tôi nhớ ra những chuyện gì.”

Giọng nói của anh ấy có chút không có tình người.

Đan Uyển cau mày, tim cô ấy đập thình thịch.

Cô ấy thật sự có chút sợ hãi không thể nói nên lời với cậu em chồng không cố kỵ bất cứ điều gì này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-311.html.]

Ôn Hoa Anh cũng khẽ cau mày, giọng điệu có chút không kiên nhẫn: “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”

Thi Liên Chu không nói gì, anh rót một ly nước đưa cho Khương Chi, tư thế cực kỳ nhàn nhã, giống như hoàn toàn không quan tâm đến lời Đan Uyển sắp nói.

Đan Uyển mím môi, ngước nhìn Khương Chi, giọng điệu dịu dàng nhưng lại có ý chất vấn: “Đồng chí Khương, nếu cô đã sinh con, tại sao không nói ra? Loại chuyện này không phải là chuyện nhỏ đối với bất cứ gia đình nhà trai nào.”

Đối với Ôn Hoa Anh mà nói, những lời này chẳng khác nào một tiếng sét ngang tai.

Sắc mặt bà ấy thay đổi, vô thức nhìn Khương Chi.

Bà ấy rất hài lòng với cô con dâu tương lai này của mình, cho dù là ngoại hình hay học thức đều rất hợp mắt bà, quan trọng nhất là lão ngũ thích cô.

Bà ấy từng nghĩ con trai út của mình sẽ độc thân suốt đời, nhưng giờ thì tốt rồi, khó lắm mới xuất hiện một người phụ nữ khiến lão ngũ động lòng, trong lòng bà ấy không bận tâm đến hoàn cảnh gia đình hay những điều kiện bên ngoài của đối phương.”

Nhưng, từng sinh con?

Thành thật mà nói, bà ấy thực sự cảm thấy có một nút thắt trong lòng.

Đứa con trai út bà ấy yêu thương nhất, mặt nào cũng vô cùng xuất sắc, nếu thằng bé muốn cưới một người phụ nữ đã từng kết hôn và sinh con, với tư cách là một người mẹ, nói thế nào bà ấy cũng sẽ không đồng ý.

Khương Chi nhướng mày, vẻ mặt bình tĩnh, không hề hoảng sợ dù chỉ một chút.

Đan Uyển hơi ngạc nhiên, nhưng lại vô cùng khâm phục sự bình tĩnh của cô.

Giọng nói của Khương Chi rất bình tĩnh, cô nói: “Đầu tiên, em không nhắc đến chuyện này không phải vì muốn giấu giếm, mà vì em muốn đứa nhỏ có một hoàn cảnh sống yên ổn. Thứ hai, chuyện này được nói ra từ miệng chị, thật ra không thích hợp cho lắm.”

Đan Uyển hơi ngạc nhiên, sau khi nghe lời nói của cô, một cảm giác vi diệu khó tả dâng lên trong lòng cô ấy.

Đan Uyển không phải là người thích nói nhiều, cô ấy đã gả vào nhà họ Thi lâu như vậy, cuộc sống của cô ấy vẫn luôn yên ổn thuận lợi, cho dù là mẹ chồng, chị em chồng, chị em dâu, cô ấy đều có thể chào đón bọn họ với khuôn mặt tươi cười dịu dàng, tuân thủ nguyên tắc bớt một việc còn hơn thêm một việc.

Nhưng Thi Liên Chu đã giúp cô ấy tìm được con gái, cũng xem như là một ân tình lớn, theo lý mà nói cô ấy không nên quan tâm, nhưng cô biết rất rõ hậu quả nếu tiếp tục che giấu loại chuyện này, đối với cả Khương Chi và Thi Liên Chu đều không tốt, còn không bằng cô ấy làm nhân vật phản diện một lần.

Hơn nữa, cô ấy ích kỷ cho rằng Thi Liên Chu xứng với một người phụ nữ tốt hơn, ưu tú hơn.

DTV

Nghĩ đến đây, Đan Uyển mím môi nói: “Tôi thực sự không có tư cách để nói chuyện này, nhưng tôi không hy vọng đợi đến lúc hai người bàn chuyện cưới gả, cô mới nói ra chuyện này, như vậy sẽ rất phiền phức.”

Cô ấy cảm thấy lời nói của Khương Chi chỉ là để bào chữa cho mình, dù sao cơ hội được gả vào một gia đình giàu có quyền lực đang kề cận với Khương Chi, đương nhiên cô sẽ muốn che giấu chuyện xấu này, chỉ cần gạo nấu thành cơm, vậy thì cho dù Khương Chi từng sinh bốn đứa nhỏ, thì chuyện này cũng không thể nào vãn hồi được nữa.

Sắc mặt Ôn Hoa Anh chợt tối sầm lại.

Bà ấy không thể nào tức giận mà chất vấn Khương Chi, cho nên chỉ có thể nhìn Thi Liên Chu, trầm giọng nói: “Lão ngũ, con biết chuyện này à?”

Khóe miệng Thi Liên Chu giật giật, anh vô cùng hứng thú nhìn mẹ mình, người đang vô cùng phẫn nộ, không thấy chuyện này có gì nghiêm trọng mà nói: “Biết.”

Ôn Hoa Anh tức giận đến mức m.á.u chảy ngược lên đầu, đầu óc choáng váng.

Bà ấy biết Thi Liên Chu có tính tình lập dị, chuyên môn chọn những chuyện không bình thường để làm, nhưng bà ấy không ngờ con trai út cũng không kiêng kỵ gì trong chuyện lớn đời người của mình.

Nếu lão ngũ thật sự cưới một người phụ nữ từng kết hôn sinh con vào nhà, thì nhà họ Thi nhất định sẽ trở thành trò đùa nực cười nhất Bắc Kinh!