Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 510




Nếu như chồng cô ấy không bán được thứ đó, vậy thì nhà bọn họ không còn cơm ăn nữa rồi.

Giang Kinh Xuân liên gật đầu liên tục, nhét tiền vào tay Thôi Đào, anh ấy vội vàng nói: “Anh cả ở trong phòng cha à?”

Thôi Đào gật đầu, giờ này mẹ Giang - Thẩm Hoan đã đi làm rồi, cha Giang - Giang Du bị gãy chân, nhà bọn họ không có khả năng chi trả viện phí nên phải xuất viện về nhà. Còn về lão đại nhà họ Giang, Giang Thập Xuân thì bị chuyện ly hôn đả kích, khiến anh ấy ngày ngày say rượu, cũng làm mất công việc vốn có.

Giang Kinh Xuân vội vàng chạy đến cửa phòng Giang Du, còn chưa đến gần, anh ấy đã nghe thấy giọng nói vô cùng mệt mỏi của cha mình vang lên trong phòng: “Suy sụp không giải quyết được vấn đề gì cả, con phải phấn chấn lên, con phải gánh vác trách nhiệm và gánh nặng của gia đình.”

Không lâu sau, giọng nói đau khổ của Giang Thập Xuân vang lên trong phòng: “Con biết chứ, con biết hết, nhưng... con không thể làm được.”

Giang Kinh Xuân cảm thấy cổ họng đau xót khi nghe cuộc trò chuyện giữa cha và anh trai mình, sau đó anh ấy đẩy cửa bước vào.

Khoảng thời gian này nhà họ Giang quá khổ sở rồi, bọn họ cần một chút tin tốt để làm dịu mọi chuyện, cho dù chỉ là một chút.

Giang Du nằm trên giường, đắp một chiếc chăn mỏng, dáng vẻ tao nhã dí dỏm ban đầu đã biến thành già nua tẻ nhạt, giống như một người già bị cuộc sống đè cho tan xương nát thịt, những sợi tóc bạc mọc ra khiến ông ấy già hơn bình thường mười tuổi.

Giang Thập Xuân ở bên cạnh cũng tóc tai bù xù, che đi mí mắt, dáng vẻ luộm thuộm, không hề có chút phong độ nào của một vị giáo viên.

Đúng vậy, Giang Thập Xuân vốn là một giáo viên nhân dân ưu tú, dạy học sinh cấp hai.

Đáng tiếc, đó chỉ là chuyện cách đây vài ngày.

“Kinh Xuân về rồi à.” Giang Du nhìn con trai, khóe môi nhếch lên, vỗ vỗ giường bảo con trai ngồi xuống.

Giang Kinh Xuân hít sâu một hơi, anh ấy đi đến bên giường ngồi xuống rồi nắm tay Giang Du, nói với giọng tràn đầy vui mừng: “Cha, con bán được thứ kia rồi, được ba trăm đồng.”

Giang Du không thể nói được bản thân vui mừng hay không, ông ấy cười nói: “Tối nay bảo Tiểu Đào đi mua thịt đi.”

Giang Kinh Xuân mím môi, lắc đầu nói: “Con phải dành tiền để thay thuốc cho cha, còn chuyện ăn thịt hay không cũng không quan trọng.”

“Mấy đứa có thể không ăn, vậy đứa nhỏ thì sao? Tiểu Thụ mới bảy tuổi, đang trong lúc phát triển cơ thể, để ai chịu thiệt cũng không thể để đứa nhỏ chịu thiệt được.” Giang Du cau mày, giọng nói hơi nghiêm nghị.

Nói đến đây, ông ấy dịu giọng hơn một chút, chế giễu mà nói: “Cha đổi thuốc gì chứ? Chỉ là lãng phí tiền mà thôi.”

Giang Kinh Xuân cảm giác như bị đ.ấ.m thật mạnh vào ngực, anh ấy ngẩng đầu nhìn Giang Thập Xuân, hai anh em nhìn Giang Du đã già nua, không còn sự tiêu sái của ngày xưa, sự khó chịu trong lòng gần như muốn tràn ra ngoài, nhưng lại có thể làm gì đây?

Đột nhiên Giang Kinh Xuân nói: “Con có tin tức tốt muốn nói cho hai người biết!”

Giang Thập Xuân cười khổ: “Tin tốt? Bây giờ nhà chúng ta có thể có tin tốt gì chứ? Không đổ dầu vào lửa là đã tốt lắm rồi.”

Giang Kinh Xuân lắc đầu nói: “Những người mua đồ cổ của chúng ta hôm nay không phải là người bình thường, nghe giọng nói thì hình như đến từ Bắc Kinh, khi con kể chuyện của nhà mình cho bọn họ nghe, bọn họ nói thẳng rằng sẽ giúp đỡ, nhà chúng ta được cứu rồi!”

“Bắc Kinh?” Một tia gợn sóng lóe lên trong mắt Giang Du.

Giang Du sống ở thành phố Thanh nhiều năm như vậy, ông ấy gần như quên mất mình từng là người gốc Bắc Kinh.

Giang Kinh Xuân gật đầu thật mạnh: “Bọn họ chắc chắn là người có quyền thế, lúc bọn họ nói đến nhà họ Dương, thì giọng điệu không hề quan tâm chút nào, cha, anh, chúng ta thật sự được cứu rồi!”

DTV

Giang Du không lên tiếng, sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, sao ông ấy có thể tin vào lòng tốt của người xa lạ được?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-310.html.]

Giang Thập Xuân cũng cau mày nói: “Kinh Xuân, em quá dễ tin người rồi, nếu đối phương có âm mưu gì đó thì bây giờ nhà chúng ta hoàn toàn không thể chống đỡ được đâu.”

Giang Kinh Xuân mím môi, không phục mà nói: “Anh, anh cũng nói nhà chúng ta bây giờ không có gì thì bọn họ lại có âm mưu gì chứ?”

Anh ấy cảm thấy vị lão thái kia thái chắc chắn không phải là người xấu.

Giang Thập Xuân không nói nên lời, suy nghĩ một lúc mới hỏi: “Trên đời thật sự có người tốt như vậy sao? Cho dù đối phương thật sự có quyền thế, không sợ nhà họ Dương, nhưng mà bọn họ giúp chúng ta rồi đắc tội với nhà họ Dương thì có ích lợi gì chứ?”

Anh ấy từng dạy học sinh phải chính nghĩa, chí công vô tư, nhưng gia đình đột nhiên gặp nạn khiến anh ấy hiểu rằng tất cả những chuyện lúc trước chỉ là trò cười, đầy tớ của nhân dân cũng không vĩ đại như những gì bọn họ đã nghĩ, cũng sẽ quỳ gối trước sự cám dỗ của quyền lực và tiền bạc.

Giang Kinh Xuân trầm mặc, anh ấy thật sự không biết nên nói gì.

Nhưng mà, chuyện cha và anh cả không tin tưởng cũng khiến một nỗi buồn không thể kiểm soát dâng lên trong lòng anh ấy, niềm vui cũng không còn nữa.

...

Phía bên kia.

Ôn Hoa Anh ngồi trong xe, bà ấy giận dữ chỉ trích sự tàn bạo của nhà họ Dương một phen.

Bà ấy nói: “Nhất định phải giải quyết chuyện này, anh hai của con không phải đang làm việc ở thị trấn dưới thành phố Thanh hay sao? Con tự mình chạy đến đó một chuyến, hỏi lão nhị chuyện trong thị trấn giải quyết thế nào rồi, nếu không có chuyện gì nghiêm trọng thì đến thành phố Thanh.”

Thi Liên Chu thấp giọng nói: “Chỉ sợ anh ấy không đến được.”

Tin tức của Thi Liên Chu rất linh thông, đương nhiên biết những tin tức được truyền ra từ trấn Đại Danh, tin tức đó chiếm một không gian rộng trên báo với tiêu đề “Chợ đen buôn bán người tràn lan, các quan chức lại là ô dù bảo vệ.”

Mặc dù báo chí vẫn chưa đưa tin về chuyện của thành phố Thanh đến Bắc Kinh nhưng một khi nó được tiết lộ hoàn toàn, đó sẽ là một tin tức lớn khiến tất cả mọi người chấn động.

Thi Ninh Chu cần phải ở lại trấn Đại Danh để trấn thủ, làm gì có thời gian đến thành phố Thanh?

Còn người chọc thủng chuyện này...

Khương Chi mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, cô ngoảnh mặt làm ngơ trước ánh mắt của Thi Liên Chu.

Ôn Hoa Anh cau mày, con trai thứ hai của bà ấy không thể đến, bà ấy cũng không thể thực hiện chiến lược cưỡng chế, khi bà ấy đang nghĩ cách giải quyết vấn đề ở thành phố Thanh, thì xe cũng đã quay về khách sạn Tân Giang.

Bà ấy không biết rằng, sự phẫn nộ của công chúng đối với vấn đề này vẫn chưa nguôi ngoai, một đợt b.o.m mới sắp sửa nổ ra.

Bà Thi đi bộ về khách sạn trước.

Thi Liên Chu kéo Khương Chi chậm rãi đi theo phía sau, dáng vẻ rất nhàn nhã.

Bầu không khí yên tĩnh đột ngột kết thúc khi bọn họ đến trước cửa phòng bà Thi.

Đan Uyển đứng ở cửa phòng Ôn Hoa Anh, hai tay siết chặt đặt trên bụng dưới, dáng vẻ đi đi lại lại kia cho thấy sự phức tạp và bất an trong lòng cô ấy, khi cô ấy đang lo lắng trong lòng, thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân.

Cô ấy đột nhiên ngẩng đầu nhìn Ôn Hoa Anh, rồi nhìn Thi Liên Chu và Khương Chi đang nắm tay nhau sau lưng bà ấy, giống như một đôi tình nhân trai tài gái sắc.

Một tia khác lạ hiện lên trong mắt Đan Uyển, cô ấy càng cảm thấy lo lắng hơn.