Cô bưng khay ra ngoài, Khương Đức Hải nhìn thấy mà trợn tròn hai mắt, còn bất ngờ hơn lúc ông ấy nhìn thấy miếng thịt Khương Chi mang đến nhà mình lần trước.
Khương Dược Tiến và Đản Tử cũng vây quanh lại, hai đứa bé không thể che giấu được cơm thèm ăn, nước bọt chảy xuống mà không thể khống chế được.
Khương Đức Hải nhìn thẳng vào chuối tiêu, giật mình nói: “Cháu lấy được thứ này từ chỗ nào?”
Thôn Khương Gia có nhiều hộ trồng táo, táo được xem là trái cây thường thấy nhất trong thôn nên hầu như người trong thôn không thèm loại trái cây này. Thế nhưng chuối tiêu chính là hàng nhập khẩu, chỉ có những người ở huyện Thấm có nguồn cung cấp đầy đủ mới có loại trái cây đắt đỏ này.
Khương Chi không trả lời mà chỉ nói: “Chú nếm thử đi ạ!”
Cô lấy chuối tiêu và táo ra tất nhiên là có nguyên nhân của nó. Lần trước cô đến trấn Đại Danh nhưng không nhìn thấy sạp hàng rong nào bán hoa quả.
Cô muốn đổi một số trái cây trong thương thành, mang đến bán ở trấn Đại Danh nhưng cô không biết sức hấp dẫn của những loại trái cây này ở những năm 80 thế nào, cô chỉ sợ chúng quá nổi bật khiến người ta chú ý đến mẹ con cô, tuy Khương Chi muốn kiếm tiền nhưng cô vẫn hiểu đạo lý buôn bán kiếm lời.
Khương Đức Hải hơi ngượng ngùng, gõ tẩu thuốc chưa từng rời khỏi tay mình một lúc, cuối cùng ông ấy cũng cầm một quả chuối tiêu trước cử chỉ lễ độ, khách sáo của Khương Chi.
Khương Chi cũng cầm quả chuối tiêu còn lại đưa cho Khương Dược Tiến, quả táo thì cho Đản Tử, hai đứa bé được nhận trái cây thì há miệng cười, cũng không để ý đến người lớn nói gì, lập tức ra ngoài chia trái cây cho nhau.
Khương Chi nhìn Khương Đức Hải thưởng thức chuối tiêu, cô kín đáo dò hỏi: “Có phải rất ngọt không ạ?”
Khương Đức Hải trở thành công cụ nghe ngóng rất xứng đáng, ông ấy gật đầu liên tục, cảm thán nói: “Đây là lần đầu tiên tôi ăn loại quả này, trước đây cũng chỉ được nhìn thấy ở huyện Thấm, nghe nói một cân cũng phải ba đồng.”
Dứt lời, Khương Đức Hải còn hít một tiếng, giống như ông ấy cảm thấy thứ mình ăn không phải là trái cây mà chính là tiền.
Đôi mắt Khương Chi lóe sáng. Một cân ba đồng sao? Vậy cô có thể hoàn toàn lợi dụng hệ thống để buôn bán chuối tiêu. Đừng nói là ba đồng mà một cân hai đồng bảy, hai đồng tám thì cô vẫn có thể kiếm được một khoản tiền lời không ít.
Trong đầu đã có quyết định, Khương Chi cười nói: “Chú, chứng minh của cháu đã được xử lý rồi sao?”
Khương Đức Hải vừa ăn hết quả chuối tiêu, ông ấy đang thưởng thức dư vị của nó, bây giờ nghe Khương Chi nhắc đến chứng minh thì vội đặt tờ giấy lên bàn, trong lòng hơi chột dạ, có cảm giác như cắn người miệng mềm: “À, đây chính là giấy chứng minh sinh con ngoài giá thú, cháu cầm lấy rồi đi lên thị trấn đi!”
Khương Chi hài lòng nhận lấy tờ giấy, nói: “Chú đưa đến rất đúng lúc, cháu đang định dẫn Đản Tử lên thị trấn.”
Khương Đức Hải đang lo mình chiếm lợi ích của Khương Chi, bây giờ vừa nghe thấy lời này thì hai mắt không khỏi sáng lên, ông ấy trầm giọng nói: “Vậy thì vừa khéo, bây giờ Trường Hưng sắp đánh xe bò vào thị trấn mau sách vở cho Dược Tiến, cháu có thể quá giang xe bò của nó.
Khương Trường Hưng chính là con trai út của Khương Đức Hải và là cha của Khương Dược Tiến.
Khương Chi thầm nói trong lòng mình, hôm nay cô rất may mắn, vì vậy mà vội vàng nói “vâng” một tiếng.
“Vậy cháu mau thu xếp đi, đến cửa thôn là được, tôi sẽ kêu nó đợi cháu.”
Dứt lời, Khương Đức Hải cũng nhanh chóng dẫn Khương Dược Tiến rời đi.
Đản Tử l.i.ế.m khóe môi vẫn còn vị ngọt, ngẩng gương mặt nhỏ bé lên nói: “Mẹ, táo vừa giòn vừa ngọt, thật sự rất ngon! Cây táo trồng trong thôn chúng ta cho ra quả táo nhỏ, hơi chua, mỗi năm đều còn thừa lại rất nhiều quả táo.”
Khương Chi khẽ cười, cô xách rổ vào nhà bếp, dùng số tiền trong hệ thống mua hai mươi ba cân chuối tiêu, sau cùng trong hệ thống chỉ còn sót lại một đồng mốt.
Cô dùng ga giường đã được giặt sạch sẽ đậy kín lên cái giỏ, để người ta không nhìn thấy được, sau đó cầm theo các loại giấy tờ chứng minh rồi dắt Đản Tử đi về phía đầu thôn. Từ đằng xa đã nhìn thấy một con bò vàng kéo chiếc xe, ngoại trừ Khương Trường Hưng ra thì trên xe còn có ba người khác đang ngồi.
Nhắc đến cũng thấy đúng là nghiệt duyên, Khương Chi đã gặp hai trong ba người này.