Cha mẹ nhà họ Giang không muốn bị người ta xoay như chong chóng nhưng Giang Hành Xuân lại mê muội cô gái kia, nhất quyết muốn cưới đối phương.
Cuối cùng không thương lượng được, hai bên còn ầm ĩ với nhau dẫn đến cảnh tượng rất khó coi.
Vì Giang Hành Xuân quá cố chấp, cuối cùng vẫn phải để cha mẹ Giang mở miệng, lấy một ngàn đến cửa hỏi cưới, ai ngờ lúc này mới phát hiện cô gái nhà này đã lập gia đình từ hai ngày trước.
Thế này thì hay lắm!
DTV
Cha mẹ Giang tức đến mặt mày tái xanh, cuối cùng tính tình nóng nảy của Giang Hành Xuân cũng bùng nổ.
Đúng lúc nhìn thấy nhà gái đang đón chào con rể mới lại mặt, Giang Hành Xuân trực tiếp cầm cục gạch lên đánh chú rể mới kia, người kia bị thương cũng không quá nghiêm trọng nhưng thoáng một cái Giang Hành Xuân đã chọc phải tổ ong vò vẽ, thì ra chú rể mới kia cũng không phải người nhà bình thường, mà là cháu trai trưởng của nhà họ Dương ở thành phố Thanh.
Người thường chọc phải nhà quyền quý, kết cục thế nào cũng có thể hiểu được.
Để hả giận, nhà họ Dương đã dùng không ít thủ đoạn khiến nhà họ Giang vốn bình yên hạnh phúc cũng tan đàn xẻ nghé.
Giang Hành Xuân bị cảnh sát bắt vào nhà giam vì tội gây thương tích cho người khác, bị phán ở tù mười năm. Một thanh niên hai mươi bốn tuổi, còn chưa lấy vợ sinh con, cũng vì nhà quyền thế vận hành mà phải ngồi tù ròng rã mười năm.
Nhà họ Giang đã bỏ ra rất nhiều thứ nhằm khai thông nhưng đáng tiếc tất cả đều là đá chìm đáy biển.
Sau này, nhà họ Giang giống như bị nguyền rủa, họ liên tục xảy ra chuyện không may.
Đầu tiên là cha Giang trên đường về nhà bị người ta trùm bao bố đánh cho một trận, khiến chân phải của ông ấy bị gãy mất, chỉ có thể miễn cưỡng nối liền xương cốt, bác sĩ đã nói sau này chỉ có thể làm người què.
Mà nhà họ Giang hao tổn rất nhiều tiền làm một cuộc phẫu thuật cho cha Giang, cũng làm cho nhà họ Giang họa vô đơn chí.
Sau đó là anh cả Giang, vợ của Giang Thập Xuân khóc lóc đưa giấy ly hôn, hóa ra là do mẹ cô ấy thiếu nợ rất nhiều, chủ nợ luôn mồm bắt buộc cô ấy phải cắt đứt quan hệ với nhà họ Giang, nếu không họ sẽ tố cáo, để cảnh sát bắt kẻ thiếu nợ ngồi tù.
Bất đắc dĩ vợ chồng Giang Thập Xuân dù có tình cảm thắm thiết nhưng bị ép phải ly hôn, mà con gái của hai người cũng chỉ vừa lên tiểu học.
Mỗi ngày mẹ Giang ở trong bệnh viện phải chạy hai đầu, bà ấy kiệt sức chỉ còn da bọc xương, càng ngày càng tiều tụy.
Mà người khiến lòng người rét lạnh nhất không phải ai khác lại chính là người em gái duy nhất Giang Noãn Xuân. Trong lúc gia đình xảy ra chuyện liên tiếp nhau nhưng cô ta chỉ để lại một lá thư rồi không thấy tung tích đâu nữa, trong thư còn không ngừng khẳng định mình không phải con gái nhà họ Giang, hy vọng nhà họ Dương đừng tìm cô ta.
Đúng vậy, người thông minh đều có thể nhìn ra những chuyện xui rủi của nhà họ Giang đều là cố ý, nguyên nhân cũng vì họ đã đắc tội với nhà họ Dương, sao Giang Noãn Xuân có thể không nhìn ra được chứ?
Cô ta cũng không dẫn theo tên chồng lêu lổng của mình theo, chỉ dẫn theo hai đứa con của mình bỏ chạy.
Nói đến đây, toàn bộ nhà họ Giang chỉ có duy nhất một người không xảy ra chuyện gì là Giang Kinh Xuân.
Giang Kinh Xuân đã kết hôn nhưng vợ anh ấy là cô nhi, có lẽ vì vậy mà nhà họ Dương không tìm được cơ hội ra tay. Tuy vậy nhưng cũng không hoàn toàn trốn thoát được, ví dụ như khi Giang Kinh Xuân mang cổ vật đến chợ bán, lẽ nào không có một cửa hàng nào có năng lực phân biệt được món đồ cổ này?
Không hẳn là như vậy.
Khi Giang Kinh Xuân nói điều này, giọng nói của anh ấy gần như tê dại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-308.html.]
Anh ấy biết rõ nguồn gốc nỗi bất hạnh của gia đình mình, nhưng lại không có khả năng đảo ngược, anh ấy sắp dẫm nát ngưỡng cửa của cục cảnh sát rồi, đáng tiếc đối phương chỉ nói một câu: “Anh có bằng chứng gì để chứng minh những chuyện này đều do nhà họ Dương làm?”
Anh ấy không có bằng chứng.
Nhà họ Giang hoàn toàn sụp đổ rồi, thậm chí anh ấy còn không có tiền để ăn một bát mì ở bên ngoài.
“Nhà họ Dương vô pháp vô thiên như vậy sao?!” Ôn Hoa Anh hơi tức giận, bà ấy cũng không phải kẻ ngốc, chuyện của nhà họ Giang xảy ra quá “trùng hợp” rồi, nếu nói chuyện này không liên quan đến nhà họ Dương, e rằng không có ai tin.
Mà cục cảnh sát lại không có hành động gì, chuyện này nói rõ bọn họ đã nhận “lợi ích” của nhà họ Dương.
Khương Chi nói với giọng nhẹ nhàng, bình tĩnh: “Nhà họ Dương có lai lịch như thế nào?”
Đời trước, cô đã nhìn thấy rất nhiều loại chuyện bị áp bức thế này bởi vì bọn họ xúc phạm đến những người có quyền lực, thậm chí có người ngang nhiên phạm tội trên đường phố mà không cần kiêng kỵ điều gì, chỉ vì bọn họ có những chiếc ô bảo vệ phía trên, cuối cùng người kém may mắn chính là những người dân bình thường.
Nếu không có sự xuất hiện của những đoạn video ngắn giúp người dân bình thường có con đường để cầu cứu thì cô e rằng những thói quen xấu sẽ tiếp tục bị lây lan.
Bây giờ là những năm tám mươi, còn là những năm tám mươi trong tưởng tượng, những chuyện bị người giàu chơi đùa trong lòng bàn tay như thế này sẽ càng ngày càng nhiều, càng xấu hơn, những gì nhà họ Giang gặp phải chỉ là phần nổi của tảng băng chìm.
Cô không thể nói mình thông cảm đến mức nào, nhưng sau khi nghe xong thì hỏi vài câu cũng là chuyện bình thường.
Sau này công việc kinh doanh của cô sẽ phát triển đến thành phố Thanh, có thể tìm hiểu trước những người có m.á.u mặt ở bản địa sẽ có lợi cho cô, nhà họ Dương hành động ngạo mạn như vậy, điều này chứng tỏ bọn họ có bối cảnh rất mạnh, hẳn không phải là một gia tộc nhỏ bình thường.
Đôi mắt phượng của Ôn Hoa Anh hơi sắc bén, bà ấy cười lạnh nói: “Cho dù lai lịch lớn chừng nào, hãm hại dân lành thì đều phải bị trừng trị!”
Nếu tất cả những người có quyền lực đều dựa vào xuất thân của bản thân để làm những việc này, vậy thì có khác gì so với sự thống trị của quân vương thời cổ đại chứ? Bây giờ là một xã hội được cai trị bằng pháp luật, đề cao sự bình đẳng cho mọi người, chứ không phải chơi đùa với quyền lực và thao túng người dân!
Thi Liên Chu đan mười ngón tay vào nhau, trạng thái của anh khá nhàn nhã, anh thản nhiên nói với vẻ mặt bình tĩnh: “Là thương nhân, nhưng lại có quan hệ thông gia với nhà họ Triệu ở Hồng Kông.”
Vừa nói, Thi Liên Chu vừa nhìn Khương Chi giống như đang suy nghĩ điều gì đó.
Lông mày của Khương Chi khẽ động, cô biết nhà họ Triệu ở Hồng Kông, còn tình cờ trở thành “bạn” với một người.
Triệu Cam Đường.
Đột nhiên, Khương Chi nhớ lại những gì Triệu Cam Đường nói khi cô gặp cô ấy trên máy bay lúc trước, cô ấy nói mình đang sống ở nhà bà ngoại ở thành phố Thanh.
Rõ ràng, nhà họ Dương ở thành phố Thanh chính là nhà ngoại của Triệu Cam Đường, nhà họ Dương có mối quan thông gia như vậy với người ở Hồng Kông, bọn họ kiêu ngạo như vậy cũng không có gì kỳ lạ.
Các thế lực ở Hồng Kông đan xen vào nhau, Triệu Cam Đường sắp gả vào nhà họ Hoắc, nhà họ Dương sẽ càng trở nên kiêu ngạo hơn.
“Nhà họ Triệu ở Hồng Kông?” Ôn Hoa Anh cau mày, vẻ mặt càng nghiêm túc hơn.
Trong lòng Giang Kinh Xuân có một thù hận mãnh liệt, anh ấy ở bên cạnh lắng nghe, càng nghe càng cảm thấy bất lực.