Xe hơi từ từ chạy trên lối đi bộ, Ôn Hoa Anh ngồi ở hàng ghế sau, nắm tay Khương Chi nói chuyện phiếm, chủ đề hàn huyên của họ cũng chỉ là những chuyện rất tầm thường.
Bà cụ nhìn chằm chằm Khương Chi, tò mò hỏi: “Trên mặt A Chi dùng loại mỹ phẩm gì vậy, sao có thể trơn bóng như thế chứ?”
Nụ cười trên mặt Khương Chi chưa từng thay đổi, cô thong dong nói: “Chỉ là một số loại linh tinh thôi ạ.”
Ôn Hoa Anh cảm thán nói: “Vẫn là tuổi trẻ tốt hơn, cho dù bôi một ít mỹ phẩm linh tinh lên mà vẫn trơn mịn thế này, còn dì là người đã có tuổi rồi.”
Khương Chi là người biết cách nói chuyện nên lúc này bầu không khí trong xe cũng không trở nên tẻ ngắt, cô cười nói: “Trông dì vẫn còn rất trẻ, khi dì còn trẻ tuổi có lẽ cũng là một người đẹp nổi bật, bằng không đã không sinh ra một người con đẹp trai như Liên Chu.”
Khương Chi nói một phen lại nói trúng đáy lòng Ôn Hoa Anh, trước giờ bà ấy luôn cảm thấy sự hoàn mỹ của con trai đều thừa kế từ mình mà ra.
Mà thái độ Khương Chi nói chuyện rất chân thật, hoàn toàn không khiến người ta nhận ra cô muốn lấy lòng, ngoài ra còn có thể khiến người ta vui vẻ, trong thoáng chốc, bầu không khí trong xe càng hòa hợp hơn.
Thi Liên Chu vẫn tiếp tục lái xe bằng một tay, tay còn lại khoác lên bệ cửa sổ xe, anh nhìn người ở phía sau qua kính chiếu hậu, hai mắt nheo lại.
Tuy vẻ bề ngoài của Ôn Hoa Anh nhìn rất ôn hòa nhưng trên thực tế bà ấy không phải kiểu người có thể dễ dàng thổ lộ tâm sự, bây giờ Thi Liên Chu nhìn thấy ở hàng ghế sau là hình ảnh hài hòa giữa mẹ và con gái, trái lại khiến anh hơi bất ngờ.
Thì ra nếu Khương Chi muốn tốt với một người thì có thể kín đáo như thế.
Không biết qua bao lâu sau, xe cũng đã chạy đến chợ hoa điểu*.
*Chợ hoa điểu: Chợ bán cây cảnh, hoa, cá cảnh, chim chóc, thú cưng…
Thành phố Thanh phồn hoa nên chợ hoa điểu cũng rất lớn, có một số người yêu thích động thực vật, có người yêu thích cổ vật sẽ tìm đến chợ hoa điểu vào những ngày cuối tuần hay ngày nghỉ lễ.
Khương Chi vừa bước vào chợ thì lập tức ngửi được một mùi hoa thơm thoang thoảng.
Thật ra cô cũng rất quen thuộc với chợ hoa điểu thế này.
Ở những chợ hoa điểu vẫn thường có một số cửa hàng bán đồ cổ, cửa hàng bán đồ cổ ở nơi này cũng có sự khác biệt rất lớn với chợ quỷ, vì các cửa hàng đều được mở ra buôn bán rất nghiêm túc, sản phẩm trong cửa hàng có giá cao, giá thấp, có thật có giả nhưng hàng thật vẫn chiếm đa số, muốn nhặt được một món hời trong cửa hàng thế này hoàn toàn không phải chuyện dễ dàng.
Ôn Hoa Anh nắm tay Khương Chi, trên đường đi, họ vừa đi vừa dừng chân nhìn ngắm hoa cỏ mà chủ cửa hàng bày bên ngoài.
Trong cõi nhân gian, tháng tư hương thơm đã tan hết (*).
(*) Đây là một câu thơ cổ trong bài thơ Đại Lâm tự đào hoa của Trung Quốc.
Hoa hồng, hoa cúc, hướng dương, bách hợp, hoa ngàn sao… Tất cả đều được các chủ cửa hàng bó thành từng bó, đặt trong thùng, màu hoa sặc sỡ, tươi mới khiến người nhìn thấy có cảm giác tâm trạng tốt hơn, cũng làm cho chợ hoa điểu càng thêm rạng rỡ.
Nhiệt độ ở thành phố Thanh rất thích hợp với vô số loài hoa lan như xuân lan, huệ lan, kiến lan, hàn lan, mặc lan… Mà tháng tư cũng là mùa huệ lan nở rộ.
DTV
Huệ lan là loại hoa được bồi dưỡng ở Trung Quốc lâu nhất, cũng là một trong những loài hoa lan đứng đầu.
“Đẹp quá! Chú của cháu thích nhất là hoa lan, đã đến một chuyến thế này cũng nên mua một chậu mang về cho ông ấy.” Ôn Hoa Anh là người yêu hoa, bà ấy nhìn thấy màu hoa lan vàng nhạt, xinh đẹp, yểu điệu, m.ô.n.g lung giữa những lá cây xanh mướt tạo nên cảnh đẹp lạ lẫm.
“Vâng.” Khương Chi gật đầu.
Sự hiểu biết của cô về hoa cỏ không sâu, bình thường mỗi khi đến chợ hoa điểu thế này cũng chỉ đi dạo ở những cửa hàng bán đồ cổ. Khương Chi nhìn thấy đằng xa có mấy cửa hàng bán đồ cổ thì hai mắt híp lại, cô không cần sốt ruột, dù sao cũng đã đến đây, vẫn sẽ có thời gian đi dạo một vòng.
Rất nhanh sau đó Ôn Hoa Anh đã chọn được một chậu lan.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-304.html.]
Giá cả của lan huệ không tính là đắt đỏ, một chậu thượng phẩm cũng chỉ tốn hai mươi đồng.
Tất nhiên vẫn là Thi Liên Chu chi tiền, anh cất ví da vào, chỉ tay đến một cửa hàng bán đồ cổ không xa, giọng nói trầm thấp: “Đến đó nhìn thử.”
“Cửa hàng đồ cổ sao? Con không hiểu mấy thứ đó thì đi dạo đến đó làm gì?” Ôn Hoa Anh ngạc nhiên.
Từ trước đến nay Thi Liên Chu cũng không nghiên cứu tranh chữ hay cổ vật, anh vốn không thèm ngó đến mấy thứ văn vẻ mà người có tiền thích tìm hiểu, trái lại bản thân Ôn Hoa Anh vẫn có chút hiểu biết, tuy không nhiều vì bà ấy cũng chỉ đọc vài cuốn sách của chồng mình mà biết được.
Thi Liên Chu nhếch môi mỏng, trên gương mặt lạnh lùng cũng không lộ biểu cảm gì: “Rảnh rỗi đến phát chán thôi.”
Ôn Hoa Anh không nhịn được lườm anh nhưng không nói thêm điều gì.
Còn Khương Chi bên cạnh lại giật mình nhìn anh.
Trái lại Thi Liên Chu không hề lộ cảm xúc, giống như anh cũng chỉ thuận miệng nói đến mà thôi.
Khương Chi nhìn anh, gương mặt lộ ý cười. Thảo nào khi một con người sắt đá mà nhẹ nhàng thường sẽ khiến người ta không chống đỡ nổi. Có thể khiến một con người có tính cách quái gở, lạnh lùng như Thi Liên Chu ghi nhớ trong lòng, loại cảm giác đặc biệt này thật sự không tồi.
Nói cho cùng thì cô cũng chỉ là một người phàm tục mà thôi.
Cửa hàng bán đồ cổ.
Khương Chi tùy ý nhìn một vòng.
Tuy vào những năm 80, giá cả cổ vật không tính là cực kỳ cao nhưng với hầu hết những công nhân làm việc trong xưởng và nhận lương ổn định mà nói, đồ cổ vẫn là những món đồ chơi xa xỉ, hầu hết những người chơi đồ cổ đều là những kẻ có tiền.
Có thể chèo chống được một cửa hàng bán đồ cổ cũng phải là một người có kinh nghiệm trong giới cổ vật, vì vậy ai muốn nhặt nhạnh được món hời ở những chỗ thế này còn khó hơn việc muốn chuyển một cửa hàng thế này đi.
“Quý khách muốn xem loại hàng thế nào? Quý khách muốn mua tặng cho người khác hay muốn mua cho chính mình?” Một người bán hàng bước đến, ông ta cười híp mắt hỏi thăm.
Với buôn bán đồ cổ, người bán hàng vẫn phải có tầm mắt mới được, tất nhiên ông ta có thể nhận ra mức độ tiêu phí của nhóm người này sẽ không thấp, đây chính là khách hàng lớn, nếu họ chịu mua đồ trong cửa hàng, vậy tiền thưởng trong tháng này của ông ta sẽ không ít.
Nghĩ như vậy nên nụ cười trên mặt người bán hàng càng nhiệt tình hơn.
Khương Chi lắc đầu, cười mà không nói.
Người bán hàng thở dài, cũng không giới thiệu nữa mà quay đầu ngồi lại sau quầy, chờ đợi khách hàng tiếp theo.
Ôn Hoa Anh cũng đánh giá xung quanh, khi nhìn đến bức hoa sen treo trên tường thì khẽ gật đầu: “Tranh này không tệ!”
Bà ấy hiểu biết rất ít về cổ vật, huống hồ đồ cổ cực kỳ phong phú, mà tranh chữ thì càng sâu sắc hơn, nhìn thoáng qua thì thấy rất hợp mắt nhưng muốn nói hai ba câu đánh giá gì đó lại quá khó khăn.
Khương Chi đi đến bên cạnh bà ấy, cũng nhìn bức tranh treo lên tường.
Cô nói: “Là một bức tranh tốt.”
“A Chi cũng cảm thấy không tệ đúng không?” Ôn Hoa Anh cười một tiếng, bà ấy cảm thấy ánh mắt của mình và Khương Chi rất hợp nhau, sau này quan hệ mẹ chồng nàng dâu chắc chắn sẽ rất hòa hợp.
Khương Chi khẽ cười, đưa tay lên chỉ vào bức tranh: “Không hiện nét vẽ, không cần dùng mực để phác họa, mà trực tiếp dùng màu sắc rực rỡ để họa cảnh vật. Hoàng Thuyên đời Hậu Thục họa hoa vô cùng tinh tế, sau khi tô màu thì gần như không còn thấy đường viền phác họa trước đó, cho nên mới có cách gọi là họa hoa không đường viền”.
“Hoa sen này chỉ dùng màu sắc rực rỡ phác họa thành, có thể gọi là ‘bức tranh không đường viền’ mà kỹ thuật vẽ này cũng được gọi là ‘họa không đường viền’ “.