Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 503




Nghĩ đến người ở thôn Khương Gia, Thi Nam Châu cũng hết hứng ăn, buông đũa xuống, gục đầu.

Đan Uyển có chút lo lắng nhìn Thi Nam Châu, cô ấy đều nhìn thấy hết tất cả cảm xúc biến hóa của con gái.

Ôn Hoa Anh nghe thấy Khương Chi là cô nhi, thì ánh mắt nhìn cô lại càng thêm thương tiếc, cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ ôn hòa cười nói: “A Chi lát nữa ăn sáng xong, đi xem hoa lan với dì ở chợ hoa nhé?”

Khương Chi mím môi cười khẽ, gật đầu đồng ý.

“Bà nội, mẹ, con có chút không thoải mái, có thể ở khách sạn nghỉ ngơi không ạ?” Đầu Thi Nam Châu cũng chưa ngẩng lên, giọng nói rất nhỏ, có chút mất mát, lại có chút phức tạp.

Ôn Hoa Anh sửng sốt, lo lắng nói: “Làm sao vậy? Cháu có muốn tìm bác sĩ lại đây khám một chút không?”

Thi Nam Châu lắc đầu, miễn cưỡng lộ ra một gương mặt tươi cười: “Không sao đâu ạ, chỉ là có chút váng đầu, chắc là do ngủ không ngon, về phòng nghỉ ngơi một lát là ổn, bà nội không cần lo lắng cho cháu.”

Đan Uyển nắm lấy đôi tay nhỏ có chút lạnh lẽo của cô bé, sắc mặt lo lắng.

Cô ấy quay đầu nhìn về phía Ôn Hoa Anh: “Mẹ, lát nữa để Liên Chu và A Chi đi mua hoa lan cùng với mẹ, con bồi Nam Châu ở trong phòng nghỉ ngơi.”

Ôn Hoa Anh lại hỏi thêm vài câu, cuối cùng cũng gật đầu.

Khương Chi nhìn bóng dáng Thi Nam Châu rời đi, rũ mắt.

Cô cũng biết thanh danh của nguyên chủ rất kém, nói là tiếng xấu cũng không ngoa, đối với vấn đề này thì cô cũng không có lời giải thích nào, dù sao cô nói với Thi Liên Chu chuyện cô đã thay đổi linh hồn là để bảo mệnh, nói với người khác thì cũng không cần.

Có một số việc, càng nói càng sai.

Hơn nữa nói thật, cô cũng không quá để ý chuyện ấn tượng của cô trong mắt người khác, một đóa hắc liên hoa, cho dù tẩy như thế nào cũng không thể biến thành trắng được, cô và Thi Liên Chu đã ở bên nhau, những chuyện khác không còn quan trọng nữa.

Cho nên Thi Nam Châu thấy thế nào, cô cũng cảm thấy không quan trọng.

Rất nhanh bữa sáng đã được đưa lên bàn, bởi vì tâm trạng tốt nên Ôn Hoa Anh đã ăn thêm một chén cháo.

Bên kia, sau khi Thi Nam Châu trở về phòng thì ngồi ở mép giường, không nói một tiếng.

Đan Uyển cầm khăn ấm lau tay và mặt cho cô bé, rồi mới ngồi xuống bên cạnh cô, giọng điệu nhẹ nhàng hỏi: “Làm sao vậy? Có chuyện gì không vui nói cho mẹ nghe một chút.”

Thi Nam Châu nhìn gương mặt xinh đẹp của Đan Uyển, trong lòng đau xót, duỗi tay ôm eo cô ấy, uể oải nói: “Mẹ ơi, con biết người đi cùng với chú nhỏ, con không thích cô ta.”

Đan Uyển kiên nhẫn nghe, có chút kinh ngạc.

Sau khi Thi Nam Châu trở lại nhà họ Thi vẫn luôn rất ngượng ngùng, cũng không nói chuyện trước kia cho ai nghe, cũng sẽ không có yêu cầu gì, ngoan ngoãn đến mức không giống như là một đứa trẻ bảy tuổi, đây là lần đầu tiên cô bé nói ra một điều gì đó mà mình không thích.

Đan Uyển không ngốc, cô ấy trầm tư một chút, nói: “Cô ấy là người thôn Khương Gia?”

Thi Nam Châu bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Đan Uyển, đáy mắt tràn đầy kinh ngạc: “Sao mẹ lại biết?”

Đan Uyển cười khổ một tiếng, chỉ sờ tóc cô bé, không nhiều lời.

Thật ra chuyện này rất dễ đoán, dù sao thì sau khi Thi Nam Châu trở về nhà họ Thi cũng chưa từng đi ra ngoài, không có khả năng quen biết người bên ngoài, có thể làm cho cô bé không thích, đánh giá một chút thì chỉ có thể là người thôn Khương Gia.

Thi Nam Châu cũng không đi sâu vào câu hỏi, chỉ là có chút không rõ nói: “Mẹ ơi, chú nhỏ ở bên cô ta, là bởi vì cô ta xinh đẹp sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-303.html.]

Đan Uyển cứng người, tại sao Thi Liên Chu lại thích Khương Chi, cô ấy cũng đoán không ra.

Nhưng dựa vào hiểu biết của cô với Thi Liên Chu, anh không phải là người thấy sắc nảy lòng tham, hơn nữa ánh mắt của anh lại cực kì cao, cô gái tên Khương Chi này, hẳn là có chỗ hơn người.

Đan Uyển ngẫm nghĩ, rồi ôn hòa nói: “Có lẽ cũng không phải chỉ vì xinh đẹp.”

Cô ấy im lặng một lúc lâu, sau đó mới lên tiếng một lần nữa: “Nam Châu, chuyện của chú út con, chú ấy muốn thế nào thì thế nấy, chúng ta không cần phát biểu bất kỳ ý kiến gì, biết không?”

DTV

“Vì sao? Chú út cũng là người nhà của chúng ta mà.” Thi Nam Châu thật sự không hiểu lắm.

Đan Uyển mấp máy môi, nói thật: “Chuyện này thật sự không phải chuyện chúng ta có thể quản.”

Ngón tay của Thi Nam Châu vặn vẹo vào nhau, thấp giọng nói: “Thế nhưng Khương Chi Tử đã có bốn đứa bé, thanh danh ở trong thôn cũng rất xấu, tuy không biết dì ấy dùng cách gì để chú út thích mình nhưng nếu để ông nội và bà nội biết được chuyện này, nhất định họ sẽ không đồng ý.”

“Bốn đứa bé?” Đan Uyển giật mình, hít vào một hơi khí lạnh.

Sắc mặt cô ấy tái mét, hoàn toàn không ngờ Thi Liên Chu lại chọn một người phụ nữ đã từng kết hôn còn sinh bốn đứa bé, người như vậy tuyệt đối không thể bước vào nhà họ Thi, thế nhưng ngẫm lại với tình tình của chú út thì…

Đan Uyển cũng đau đầu.

Cô ấy nhớ đến dáng vẻ vui mừng của bà cụ thì môi đã mím chặt. Một khi chuyện này bị chọc thủng, tuyệt đối sẽ tạo nên sóng to gió lớn ở nhà họ Thi, một người phụ nữ đã sinh bốn đứa bé, chỉ là không biết Thi Liên Chu có bị kéo vào tai tiếng kẻ xấu phá hoại gia đình người khác hay không.

Nếu Thi Liên Chu vẫn kiên trì, nói không chừng sẽ bị trục xuất khỏi nhà họ Thi.

“Nam Châu, con nói thật chứ? Người phụ nữ kia thật sự đã kết hôn và sinh bốn đứa bé sao?” Đan Uyển nắm c.h.ặ.t t.a.y Thi Nam Châu, tông giọng cũng thấp xuống, gương mặt dịu dàng trở nên cực kỳ nghiêm túc.

Nếu thật sự như những gì con gái mình đã nói, Đan Uyển nhất định phải nói ra, tránh cho chuyện đi quá sâu, sau này sẽ không thể cứu vãn được.

Thi Nam Châu sững sờ, nhỏ giọng nói: “Dì ấy chưa kết hôn, cũng bởi vì chưa kết hôn mà đã sinh con nên mới bị người trong nhà đuổi đi.”

Đan Uyển trừng hai mắt đến căng tròn, bàn tay cứng đồ, cô ấy vốn cho rằng kết hôn sinh con đã là đủ chấn động rồi, không ngờ vẫn chưa đủ. Khương Chi này quả nhiên không đơn giản, chưa lập gia đình đã sinh con, còn có thể khiến Thi Liên Chu thắm thiết với cô như vậy.

Nói thật thì chưa lập gia đình mà sinh con và kết hôn rồi sinh con là hai quan niệm bất đồng nhưng đều khó xử lý tương tự nhau.

Thi Liên Chu và Khương Chi không phù hợp.

Đan Uyển nhíu mày, ngẫm nghĩ rồi nói với Thi Nam Châu: “Con ở trong phòng đợi mẹ, mẹ xuống lầu tìm bà của con, chuyện này vẫn không nên gạt bà ấy.”

Đan Uyển nghĩ hành động của mình không phải xen vào việc của người khác, cô ấy chỉ sợ chuyện này càng đi sâu thì càng khó kết thúc.

Nghĩ đến gió tanh mưa m.á.u có thể xảy ra trong tương lai, chẳng bằng triệt để ngăn chặn trước khi nó xảy ra thì tốt hơn.

Dứt lời, Đan Uyển xoay người ra khỏi phòng.

Thi Nam Châu mím chặt môi, mấy ngón tay cũng xoắn lại với nhau.

Cô bé cảm thấy rất mâu thuẫn, một bên thì chán ghét Khương Chi Tử có tiếng xấu trở thành thím của mình, một bên lại nhớ đến Tiểu Qua, trong lòng cô bé có cảm xúc rất phức tạp, hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào.

Mà bên kia, Đan Uyển đã bước nhanh xuống lầu, cô ấy nhìn xung quanh khắp nhà ăn một vòng mới phát hiện mấy người Thi Liên Chu đã đi rồi.