Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 502




Ôn Hoa Anh thấy Đan Uyển nghe không hiểu, có chút vội vàng, đập bàn một cái, muốn nói lớn hơn một chút nhưng lại sợ bị người khác nghe thấy, chỉ có thể hạ giọng, nhưng vẫn không giấu được sự vui mừng nói: “Lão ngũ, đêm qua thằng bé dẫn một cô gái về phòng!”

Hai mắt Đan Uyển mở to, miệng hơi hé nói: “Một cô gái?”

“Ừm! Đúng vậy đấy! Một cô gái rất xinh đẹp!” Ôn Hoa Anh mỉm cười nói, trong đôi mắt phượng tràn đầy ý cười.

Mãi một lúc lâu sau, Đan Uyển mới tiêu hóa được tin tức này, dù sao thì chú út Thi Liên Chu cũng không phải là người giống như sẽ lấy vợ, không ngờ lần này chưa kết hôn đã dẫn theo một cô gái đến gặp mẹ mình, mặc dù việc ở qua đêm với nhau không thích hợp, nhưng nghĩ đến tính tình của cậu em chồng này, cô ấy lại cảm thấy hết sức bình thường.

Từ xưa đến nay, Thi Liên Chu là người muốn làm gì thì làm, ngay cả cha chồng của cô ấy còn không quản lý được, chứ nói gì đến họ?

Tuy nhiên, Đan Uyển thực sự tò mò về đối tượng của Thi Liên Chu.

Thi Nam Châu cũng chớp mắt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo tràn đầy kinh ngạc, cô bé sắp có thím nhỏ rồi sao?

……

Hai người ăn mặc chỉnh tề xong rồi ra khỏi phòng, đi thang máy xuống dưới tầng.

Phương chi cũng từ trong lời nói của Thi Liên Chu biết được lần này mấy người họ đến thành phố Thanh là để tham dự đám cưới của Lê Đăng Vân và Trương Nhân, hơn nữa không chị có mẹ của anh ấy mà còn có cả chị dâu thứ hai, cũng chính là vợ của Thi Ninh Chu, Đan Uyển, và nữ chính trong tiểu thuyết Thi Nam Châu.

Lần gặp người lớn này của cô chẳng khác gì không trâu bắt chó đi cày, nhưng mà sau khi trải qua cuộc gặp xấu hổ vừa rồi, sự lo lắng trong lòng cô cũng vơi đi phần nào, dù sao cô cũng không phải cô gái quê mùa không hiểu gì cả.

Hai người đi xuống dưới tầng, đến nhà ăn.

“A Chi, bên này, bên này!” Ôn Hoa Anh vẫn luôn chú ý đến thang máy, vừa nhìn thấy Khương Chi lập tức đứng dậy vẫy tay, dáng vẻ tươi cười đó trông còn vui hơn cả khi gặp con gái ruột của mình.

Phản ứng của Thi Nam Châu cực kỳ nhanh chóng, quay đầu nhìn một cái, lập tức sợ đến mức đứng bật dậy, hét lên: “Dì Chi Tử?!”

Đan Uyển vốn đang nhìn Khương Chu, nhưng khi nghe được câu nói kia của con gái, cô ấy không khỏi giật mình, khó hiểu hỏi: “Nam Châu, sao vậy? Con quen cô ấy à?”

Thi Nam Châu ngơ ngác gật đầu, cả người đều chưa lấy lại được tinh thần.

Cô bé không ngờ rằng ‘thím nhỏ’ tương lai mà bà và mẹ cô bé vừa nhắc đến lại chính là mẹ của Tiểu Qua.

Chuyện này là sao đây?

Tuy rằng có chút sợ chú nhỏ, nhưng nghĩ đến danh tiếng của Khương Chi Tử ở trong thôn Khương gia, cùng với hành động bán con đổi lấy thức ăn của cô thì trong lòng cô bé lại cảm thấy không thích nổi, cũng cảm thấy cô không xứng với chú nhỏ của mình.

Nhưng mà cô bé cũng hiểu biết một chút tính tình và tính cách của chú nhỏ, chuyện mà chú ấy đã quyết định thì không ai có thể thay đổi được.

Cô bé có chút không hiểu được, tại sao một người kiêu ngạo và lạnh nhạt như chú nhỏ lại đồng ý cưới một người phụ nữ đã từng sinh con, còn đồng ý trở thành cha dượng của người khác như vậy? Nghĩ đến sau này sẽ cùng Tiểu Qua trở thành chị em họ, tâm tình của Thi Nam Châu cảm thấy có chút phức tạp.

Đối với cô bé mà nói, Tiểu Qua là người duy nhất mang lại hơi ấm cho cô bé trong những năm tháng khó khăn đó.

Ôn Hoa Anh quay sang nhìn Thi Nam Châu, kinh ngạc nói: “Nam Châu, con quen biết A Chi sao?”

Thi Nam Châu nhấp cái miệng nhỏ, không hé răng, dáng vẻ có chút rầu rĩ không vui.

Lúc này, Thi Liên Chu đã lôi kéo Khương Chi đi đến cạnh bàn, giọng điệu tùy ý nói: “Mẹ, chị dâu hai, Nam Châu thì em đã biết rồi.”

Chỉ dăm ba câu anh đã giới thiệu rõ ràng, lúc này Đan Uyển cũng không rảnh để trấn an Thi Nam Châu nữa, vội vàng đứng dậy.

Khương Chi gật đầu, biết điều cười nói: “Dì, chị dâu hai.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-302.html.]

Thật ra cô có thể xưng hô với chị dâu hai theo Thi Liên Chu, nhưng mà xưng hô với mẹ thì tạm thời không cần.

Giọng nói của cô dừng lại, quay đầu nhìn về phía Thi Nam Châu, tuy rằng ký ức vẫn còn dừng ở lúc cô bé vẫn là Khương Xuân, nhưng muốn nhận ra cũng không khó, đối mặt với nữ chính của tiểu thuyết, tâm trạng của cô có chút vi diệu không nói lên lời.

Khương Chi nhẹ giọng nói: “Nam Châu, đã lâu không gặp.”

Thi Nam Châu nhìn cô, cái miệng nhỏ đang căng chặt mở ra, khách khí nói: “Dì Chi Tử.”

DTV

Tâm trạng của cô bé không tốt, mọi người đều có thể nhìn ra được.

Khương Chi thở dài trong lòng, vốn nghĩ rằng cô đã lau sạch m.ô.n.g cho nguyên chủ, nhưng lúc trước Thi Nam Châu đi quá sớm, không đủ thời gian để cô dành lấy sự hảo cảm của nữ chủ, không phải sao, báo ứng tới rồi.

Thi Liên Chu liếc nhìn Thi Nam Châu một cái, khuôn mặt hơi trầm xuống.

Đan Uyển lôi kéo Thi Nam Châu, cười với Khương Chi nói: “A Chi phải không? Vừa nãy mẹ đã nói cùng với chị rồi, đúng thật là một nữ đồng chí xinh đẹp, đứng chung một chỗ với Liên Chu rất xứng đôi, thật tốt.”

Do tính cách nên khi Đan Uyển nói chuyện cũng rất nhẹ nhàng, tìm không ra một lỗi sai nào.

Môi đỏ của Khương Chi nhếch lên một nụ cười: “Cảm ơn chị dâu hai.”

Hai vợ chồng Thi Ninh Chu và Đan Uyển đều có tính cách rất ôn hòa, cũng khó trách sẽ nuôi dạy được một Thi Nam Châu đơn thuần lại tốt bụng như vậy.

Ôn Hoa Anh hưng phấn tiếp đón Khương Chi, nói: “Nhanh ngồi xuống đi, muốn ăn cái gì thì nói cho mẹ…Nói cho dì biết, ngàn vạn đừng khách sáo có biết không?”

Khương Chi gật đầu, đôi mắt đẹp chuyển động, mỉm cười rụt rè.

Thi Liên Chu kéo Khương Chi ngồi xuống, lại lấy thêm chút đồ ăn.

“Uống chút nước ấm này.” Anh lấy đồ ăn xong, còn không quên rót cho Khương Chi một ly nước ấm.

Đan Uyển đứng ở một bên nhìn, không khỏi thổn thức, cô ấy đã gả đến nhà họ Thi nhiều năm như vậy, nhưng vẫn là lần đầu tiên thấy Thi Liên Chu quan tâm một người nhiều như vậy, rót nước? Đừng nói là rót cho cô ấy, cho dù là bà Thi, chỉ sợ cũng chưa có mấy lần được hưởng qua loại đãi ngộ này.

Thi Nam Châu nhăn mày, có chút không rõ, vì sao chú nhỏ và mẹ của Tiểu Qua lại ở bên nhau.

Chờ đến giờ cơm, Ôn Hoa Anh cũng không nhàn rỗi, tươi cười thân thiết nói: “A Chi bao nhiêu tuổi rồi?”

Khương Chi uống một ngụm nước ấm, cầm ly nước, khẽ cười nói: “21 tuổi ạ.”

“Ồ, còn trẻ nha.” Ôn Hoa Anh có chút kinh ngạc, vì còn kém tuổi hơn lão ngũ nhà bà ấy rất nhiều, bà ấy vẫn luôn cho rằng lão ngũ thích kiểu phụ nữ trưởng thành, không nghĩ tới là bà ấy lại nghĩ sai rồi.

Tuổi tác cũng không quá quan trọng, bà ấy lại hỏi: “A Chi là người Thanh Thị sao? Trong nhà còn có ai khác không?”

Đối với người nhà họ Thi mà nói, gia cảnh không phải là hàng đầu, nhưng xuất thân, hoàn cảnh, tính cách lại cực kỳ được quan trọng.

Khương Chi lại rất bình tĩnh, nhàn nhạt nói: “Cháu đã không còn ba mẹ hay người thân ạ”.

Cô không đề cập đến bọn Tiểu Ngự, chỉ là không muốn cho bọn họ tham gia vào những thay đổi ở Thượng Kinh quá sớm, nếu có thể vui vẻ trưởng thành ở trấn Đại Danh thì vẫn có thể xem là một loại chuyện vui.

Thi Nam Châu nghe xong lời cô nói, mày nhíu lại càng chặt.

Cô bé đã từng sinh sống ở thôn Khương Gia, tất nhiên là biết Khương Chi có ba mẹ và anh chị em, tuy rằng đã bị đuổi ra khỏi nhà, nhưng vẫn còn tồn tại, thế thì tại sao lại nói là không có chứ?