Sáng sớm hôm sau.
Ôn Hoa Anh khoác áo choàng ra khỏi phòng, đi đến nhà ăn của nhà khách để dùng bữa sáng.
Làn da của bà ấy trắng nõn, khóe mắt có vết chân chim mờ, mặc trên người chiếc váy dài thêu thủ công, cổ đeo chiếc vòng bằng hổ phách, cả người toát lên thần thái ung dung quý phái.
Ôn Hoa Anh vừa mới bưng đĩa thức ăn ngồi xuống bàn, Đan Uyển cũng nắm tay Thi Nam Châu đi xuống lầu, cô ấy nhẹ nhàng gọi một tiếng ‘mẹ’, sau đó lại ngạc nhiên nói: “Liên Chu vẫn chưa dậy sao?”
DTV
Thi Liên Chu từ trước đến nay luôn là người có thói quen sinh hoạt và nghỉ ngơi có quy luật, thường dậy rất sớm, hôm nay không thấy thì thật sự rất lạ.
Ôn Hoa Anh cũng có chút khó hiểu, bà ấy cắn một miếng bánh bao, nói: “Có lẽ là thằng bé bị mệt sau chuyến bay sớm ngày hôm qua, để nó nghỉ ngơi thêm một lát, không cần để ý đến nó, con dắt Nam Châu đi ăn sáng đi, ăn sáng xong chúng ta cùng nhau đi dạo phố, nghe nói hoa lan rất được ưa chuộng ở thành phố Thanh, đúng lúc mùa này đang là mùa hoa lan nở rộ, chúng ta đi xem xem, ông già ở nhà thích, mua mấy chậu về tặng cho ông ấy.”
Đan Uyển mỉm cười đồng ý.
Sau khi hai người họ ăn sáng xong, vẫn không thấy Thi Liên Chu xuất hiện.
Lúc này, bà cụ có chút đứng ngồi không yên, con trai của bà, bà ấy tất nhiên hiểu rõ, tính tình không tốt, quy luật làm việc và nghỉ ngơi cũng như việc ăn uống đều cực kỳ có quy luật giống như người cha tham gia quân ngũ của anh, hiện tại là tình huống gì đây?
Ôn Hoa Anh cau mày nói: “Mẹ đi lên gọi thằng bé, con và Nam Châu ở đây chờ.”
Đan Uyển gật đầu, trên mặt cũng mang theo vẻ lo lắng.
Thi Nam Châu nhìn Ôn Hoa Anh đi vào thang máy, ngẩng đầu nhỏ giọng nói: “Mẹ ơi, chú nhỏ sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Đan Uyển mím môi, xoa đầu Thi Nam Châu nói: “Có thể xảy ra chuyện gì chứ, có lẽ là ngủ quên thôi.”
Lúc hai mẹ con họ đang nói chuyện, Ôn Hoa Anh đã đến tầng bảy.
Bà ấy đi đến trước cửa phòng 706, ôm lấy khăn choàng, giơ tay gõ cửa mấy cái, gọi to: “Lão ngũ? Lão ngũ, con dậy chưa? Cùng mẹ đi hội chợ hoa mua mấy chậu lan! Lão ngũ?”
Bên trong vẫn không nghe thấy thanh âm gì.
Trái tim Ôn Hoa Anh đập thình thịch, nghiêng đầu dựa vào cửa, dỏng tai lên cẩn thận lắng nghe, tuy nhiên cửa khách sạn cách âm quá tốt, bà ấy đều không nghe thấy gì cả, bà ấy xoay tay nắm cửa, bên trong đã khóa trái.
“Lão ngũ? Con đừng dọa mẹ mà! Lão ngũ?” Ôn Hoa Anh nghĩ đến bệnh dạ dày của Thi Liên Chu, trong lúc nhất thời mặt mũi đều bị dọa cho trắng bệch.
Lúc bệnh dạ dày của Thi Liên Chu trở nên nghiêm trọng, ngay cả cử động một chút cũng không làm được, bà ấy sợ con trai mình đang phát bệnh.
Bà ấy lo lắng đến mức đi vòng quanh cửa, lúc chuẩn bị xoay người đi xuống tầng tìm người của khách sạn để phá cửa được mở ra từ bên trong.
Thi Liên Chu mặc áo ngủ, trên khuôn mặt lạnh lùng mang theo chút âm trầm.
Anh nắm lấy tay nắm cửa, lẳng lặng nhìn mẹ mình đang đứng ngoài cửa, mãi một lúc lâu sau, Ôn Hoa Anh nhìn từ trên xuống dưới Thi Liên Chu mấy lần, mới cười haha xua tay nói: “Con nhìn con xem, đang yên đang lành sao không chịu ra mở cửa, khiến mẹ sợ c.h.ế.t đi được.”
Thi Liên Chu mím chặt môi mỏng, giơ tay lên xoa thái dương, lạnh lùng nói: “Hôm nay con muốn nghỉ ngơi, để chị dâu bồi mẹ đi mua hoa lan.”
Sau khi nói xong, anh ấy lập tức đóng sầm cửa lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-300.html.]
Ôn Hoa Anh sờ sờ chóp mũi, nếu là người bình thường bị đối xử như vậy, chắc chắn sẽ tức giận đến mức đá cửa, nhưng tính tình của lão ngũ chính là như vậy, bà ấy đã biết từ lâu rồi, cũng không cảm thấy tức giận, chỉ là có chút cảm khái thôi, thằng nhóc này không còn đáng yêu như khi còn bé nữa rồi.
Bà ấy kéo khăn choàng, đi được hai bước, đột nhiên lại dừng lại.
Trên mặt bà ấy đầu tiên là lộ ra vẻ nghi hoặc, sau đó là vẻ ngạc nhiên, rồi sau đó nữa lập tức chuyển sang thành khiếp sợ.
Vừa rồi bà ấy có phải……có phải đã nhìn thấy một đôi giày của phụ nữ ở sau cánh cửa không???
Ôn Hoa Anh trợn to hai mắt, sau đó lại quay trở lại trước cửa, dụi dụi hai mắt của mình, đột nhiên hít một hơi thật mạnh.
Mặc dù bây giờ cửa đã đóng, bà ấy không nhìn thấy gì nữa, nhưng bà ấy tự hỏi bản thân vẫn chưa đến lúc già cả mắt mờ, đó chắc chắn là một đôi giày của phụ nữ, hơn nữa lão ngũ khẳng định không có sở thích đi giày nữ, cho nên……
Có một người phụ nữ ở trong phòng của đứa con trai chưa lập gia đình của bà ấy???
Đêm qua lão ngũ dẫn theo một người phụ nữ về phòng???
Ý nghĩ này giống như một tia sét đánh thẳng vào đầu của Ôn Hoa Anh, lại giống như có ai dội thẳng một gáo nước lạnh xuống đầu bà ấy vậy, tê dại cả người, nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận, trong lòng bà ấy càng thấy tò mò hơn là kinh ngạc.
Bà ấy chợt nhớ đến mấy ngày trước, trong bữa tối gia đình, lão ngũ nói rằng mấy ngày nữa sẽ đưa con dâu về cho bà ấy.
Trong lúc nhất thời, Ôn Hoa Anh cảm giác như có ngàn con kiến đang gặm cắn ruột gan của mình.
Bà ấy không kìm được, lại dán tai lên cửa lắng nghe, mặc dù cũng không nghe thấy được động tĩnh gì, nhưng bà ấy vẫn miệt mài dán trên cửa giống như con tắc kè, dùng sức lắng tai nghe.
Thỉnh thoảng có mấy người khách đi ngang qua hành lang, nhìn bà ấy với ánh mắt kỳ lạ, bà ấy lập tức nghiêm túc đứng thẳng dậy, ho vài tiếng, vuốt thẳng khăn choàng của mình, bày ra dáng vẻ của một phu nhân kiêu kỳ quý phái.
Nhưng khi người ta đi rồi, bà ấy lại lập tức dán tai lên cửa.
Lặp đi lặp lại mấy lần, cửa phòng lại lần nữa bị mở ra.
Thi Liên Chu mím môi mỏng, sắc mặt không vui nhìn chằm chằm Ôn Hoa Anh, nhưng nếu như nhìn kỹ, vẫn có thể khóe mắt của anh ấy hơi co giật.
Khách sạn gọi điện đến phòng, báo có người đang rình coi ở trước cửa phòng anh, mà người rình coi này, anh ấy không cần nghĩ cũng đoán được là ai.
Vừa nhìn thấy Thi Liên Chu, Ôn Hoa Anh liền lùi lại hai bước, giả vờ như vừa mới đến, hắng giọng, xấu hổ cười nói: “Lão ngũ à, ừm, con đưa chìa khóa xe cho mẹ, mẹ định lái xe đến chợ hoa.”
Thi Liên Chu nửa nheo mắt nhìn bà ấy, thẳng đến khi cả người bà ấy đều cảm thấy mất tự nhiên, mới nói: “Mẹ, mẹ không biết lái xe.”
Nụ cười của bà cự lập tức cứng lại, càng cảm thấy xấu hổ hơn, luống cuống chân tay, nhưng mắt lại vẫn liếc nhìn vào trong phòng, cố gắng nhìn rõ bên trong rốt cuộc có cô gái nào ở đó hay không, là con dâu tương lai của bà ấy hay là……
Lão ngũ nhà bà ấy sẽ không bị bắt vì tội ‘quấy rối’ chứ?
Sự tò mò ban đầu lập tức biến thành sự lo lắng hãi hùng, cuối cùng bà ấy không nhịn được nữa, kéo lấy cổ áo của con trai, nói: “Lão ngũ, con nói thật cho mẹ biết, trong phòng của con có phải có một cô gái đang ở đây hay không?”
Thi Liên Chu lại rất bình tĩnh, không hề cảm thấy xấu hổ khi bị mẹ mình phát hiện ra, cực kỳ tự nhiên nói ‘Vâng’ một tiếng.
Ôn Hoa Anh thấy con trai mình thừa nhận dứt khoát như vậy, lập tức vỗ đùi, nhảy dựng lên nói: “Lão ngũ, con xem lại con đi, nếu như để ba con biết được con làm ra những hành vi đồi bại như vậy, con nói xem ông ấy có thể đánh gãy chân con hay không?”