Trong lòng Thi Ninh Chu âm thầm hâm mộ cuộc sống hạnh phúc sau này của Thi Liên Chu nhưng vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy Lê Cần thì cảm thán nói: “Con của ông cũng sắp kết hôn rồi, không xin phép ở nhà chuẩn bị làm cha chồng đi, ông còn ở đây làm gì?”
Lê Cần hừ một tiếng, trừng mắt nhìn Thi Ninh Chu, nói: “Cậu nói xem? Đừng tưởng là tôi không biết chuyện của Trương Nhân và lão ngũ nhà các cậu ở thủ đô thế nào.”
Ông ấy cũng chưa từng nói là không hài lòng về người vợ tương lai mà con trai mình vất vả theo đuổi được, dù sao con dâu tương lai cũng xuất thân từ gia đình quân y, cũng xem là môn đăng hộ đối với nhà họ Lê của họ. Chỉ đáng tiếc, thanh danh con dâu tương lai quá vang dội, chỉ mới trong khoảng thời gian ngắn thế này, ông ấy đã nghe thấy không ít tin đồn từ người bên ngoài.
Với những gia đình như nhà bọn họ, điều họ quan tâm nhất chính là thanh danh, thế nhưng bây giờ thì hay rồi, trở thành trò cười mất rồi.
Thi Ninh Chu vừa xắn mạnh một miếng cơm lớn cho vào miệng, vừa liếc mắt nói: “Liên quan gì đến lão ngũ nhà chúng tôi? Trước kia Lê Đăng Vân đến thủ đô còn chưa từng gặp lão ngũ nhà tôi, Trương Nhân thế kia cũng chỉ là đơn phương, nhắc đến thì người vô tội nhất chính là lão ngũ nhà chúng tôi.”
Lê Cần á khẩu không trả lời được.
Ông ấy cũng biết việc này không liên quan đến Thi Liên Chu, là vấn đề của Trương Nhân nhưng mỗi lần nhắc đến việc này thì đứa con trai xúi quẩy của ông ấy vẫn cố chấp như thế, thật sự vừa nhìn đã thấy phiền lòng, vì vậy mà Lê Cần đã dứt khoát ở lại trấn Đại Danh mà chưa quay về.
Bởi vì tổ tiên nhà họ Lê đã từng sinh sống ở thành phố Thanh, sở dĩ ông ấy ở huyện Thấm cũng vì nhậm chức ở đó nên mới dời đến.
Lần này, hôn lễ sẽ được tổ chức ở thành phố Thanh, mà ông ấy thì hoàn toàn không muốn trở về.
Ông ấy cũng chỉ có một đứa con duy nhất, nếu không về thì tin đồn truyền đi sẽ càng khó nghe hơn, sợ rằng cũng chính vì vậy mà mối quan hệ cha chồng nàng dâu sẽ sinh ra hiềm khích.
Thi Ninh Chu nuốt hết cơm trong miệng xuống, sau đó lại ăn thêm một miếng to khác vào, ăn nhanh như gió cuốn, đồng thời cũng không quên nói: “Mẹ tôi và vợ tôi cũng sẽ đến tham dự, ông kìm chế một chút.”
Lê Cần hơi khựng lại. Bà cụ nhà họ Thi cũng đến tham dự hôn lễ, nếu ông ấy còn không về thì đúng là càng không biết tốt xấu.
Trong thoáng chốc, Lê Cần cũng không muốn nghĩ đến chuyện phiền lòng này nữa, ông ấy dứt khoát vứt sang một bên, bắt đầu thăm dò hộp cơm thơm phức của Thi Ninh Chu: “Cậu ăn hết miếng này đến miếng khác, cậu đang ăn cái gì vậy? Sao mà thơm như thế?”
Thi Ninh Chu vội vàng lấy tay ngăn lại, mập mờ nói: “Chỉ mua một ít thịt ăn với cơm ấy mà.”
Lê Cần nhìn dáng vẻ này của anh ấy thì cảm thấy vừa buồn cười vừa chán ghét, vì vậy mà lập tức đứng lên, cướp lấy hộp đồ ăn của Thi Ninh Chu đổ vào hộp của mình hơn phân nửa, cười ha ha nói: “Tôi ngửi thấy mùi thơm thế này thì chắc chắn không tệ, cũng cho tôi nếm thử một ít, đồ ăn ngon thì phải chia sẻ với mọi người chứ, đúng không?”
Mặt mũi Thi Ninh Chu tối sầm lại, lúc anh ấy muốn nói gì đó để bắt chẹt Lê Cần thì đột nhiên lại nhớ đến lời nói của Thi Liên Chu trong điện thoại, vì vậy mà giả lả cười một tiếng: “A đúng rồi, ông còn không biết đúng không? Lão ngũ nhà chúng tôi sẽ đưa mẹ tôi đến thành phố Thanh tham gia hôn lễ của con trai ông đấy.”
Nghe đến đây, khóe miệng Lê Cần co rút, hộp cơm trong tay có ngon hơn nữa cũng nuốt không trôi.
Thế này thì tính là gì?
Người mà con dâu tương lai của nhà ông ấy đã vất vả theo đuổi nhiều năm nay nhưng không thành sẽ tham dự hôn lễ của con trai nhà ông ấy sao?
Trong chớp mắt, Lê Cần nhai cái gì cũng như nhai sáp nến.
Ở trận đấu này, xem như Thi Ninh Chu chiếm thế thượng phong.
…
Tiểu Ngự xem như đã hoàn toàn nghiện máy chơi game này, cơm nước xong xuôi là nằm lì trên giường chơi game.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-298.html.]
Khương Chi nhíu mày muốn ngăn cản nhưng ngẫm lại ngày mai bốn đứa bé phải đến nhà trẻ, chơi một chút cũng không sao, thoáng qua hết cảm giác mới mẻ thì sẽ không có vấn đề gì.
Tiểu Qua đang ngồi ở mép giường cắt móng tay, động tác của cậu nhóc rất thành thạo.
Tiểu Diệu ngồi cạnh bàn, im lặng đọc sách, rất ngoan ngoãn.
Tiểu Tông ngồi cạnh Tiểu Diệu, cậu bé cũng im lặng chơi rubik của mình.
Bốn đứa bé đều có việc riêng của mình nhưng lại tạo nên một bầu không khí rất hài hòa.
Khương Chi ho nhẹ một tiếng, nói: “Ngày mai mẹ phải đến thành phố Thanh đón cha về, mẹ sẽ để người đưa đón các con đến nhà trẻ, được không?”
Nghe vậy, Tiểu Ngự lập tức ngẩng đầu lên khỏi máy chơi game, liếc cô một cái, rồi cười nhạo: “Mẹ và ông ấy còn chưa kết hôn đâu, sao ngày nào cũng gặp mặt như thế? Mặt trắng kia chỉ lừa được mấy người phụ nữ không có kiến thức như mẹ.”
Lời nói ông cụ non thế này khiến Khương Chi phải nheo mắt nhìn, cô gõ lên cái đầu của nhóc con: “Sau này bớt xem phim truyền hình lại.”
Thời gian Tiểu Ngự ở trong xưởng luyện thép vẫn thường xuyên được xem phim chiếu trong phòng chiếu của xưởng luyện thép, sau khi được xem nhiều lần, cậu nhóc đã học được không ít những lời thoại trong phim truyền hình, nói tới nói lui đều giống như ông cụ non.
Tiểu Ngự ôi một tiếng, xoa chỗ đau của mình, nhóc con rất muốn nổi giận nhưng đối diện với sóng mắt lạnh lùng của Khương Chi, cuối cùng cũng không dám lên tiếng, lúc này trông nhóc con giống như con quỷ nhỏ, thuộc hạ của Diêm Vương, nhỏ giọng lầu bầu: “Mẹ ỷ mình lớn hơn con, cứ chờ con lớn lên mà xem, mẹ mà dám đánh con, con lập tức lấy bảo kiếm ra đánh bẹp mẹ, đập dẹt mẹ!”
Khương Chi nghe thấy mấy lời “trẻ em có vấn đề” thì mím môi.
Cô cảm thấy muốn dạy Tiểu Ngự vào nề nếp là một vấn đề “gánh nặng đường xa”, có đôi khi muốn dạy dỗ đứa nhỏ còn khó khăn hơn sinh ra và nuôi nấng một đứa trẻ.
Buổi chiều, Khương Chi lại đi tìm đội thi công, một đội thi công rất phổ thông.
DTV
Sau khi thanh toán tiền cọc là năm ngàn xong, đội thi công lập tức dẫn người đi mua sắm vật liệu xây dựng, rồi trùng điệp kéo nhau đến thôn Khương Gia, riêng phương diện chấp hành mà nói đã mạnh hơn nhà họ Vân rất nhiều.
Khương Chi cũng không chỉ đường, chỉ để họ tự mình tìm đường kéo đến nhà bí thư thôn Khương Đức Hải là được.
Khương Chi đến thành phố Thanh nhưng cô không có ý định đồng hành với Vân Tường, cô thật sự không có hứng thú tham gia vào chuyện của nhà họ Giang.
Một ngày cứ như thế mà trôi qua.
Sáng sớm hôm sau, lúc Khương Chi chuẩn bị ngồi xe đến huyện Thấm thì gặp một người phụ nữ trung niên có vẻ mặt từ ái nhưng đã mệt mỏi vì vừa đi đường xa gõ cửa nhà xuất bản.
Khương Chi nhìn bà ấy, đôi mày của cô cau lại: “Bà là?”
Người phụ nữ trung niên này đánh giá cô, rồi nở nụ cười vô cùng ôn hòa: “Cô là đồng chí Khương đúng không? Cô có thể gọi tôi là dì Lý, là ngũ gia đã gọi tôi đến đây để chăm sóc cho mấy cậu chủ nhỏ.”
Khương Chi chớp mắt nhìn bà ấy mà không lộ ra vẻ kích động cũng không mời bà ấy bước vào.
Có rất nhiều người không vừa mắt cô, ví dụ như Tưởng Nguyên Trinh kia cũng được tính là một, hai nhà Ân - Hoắc ở Hồng Kông cũng được tính là một, bọn họ đều có năng lực điều tra ra nhà xuất bản, ai biết được người phụ nữ trung niên cô không quen biết này đến từ đâu?