Vừa nghe nói “mười đồng tiền”, ánh sáng trong mắt Tiểu Diệu đã dần tối đi.
Tiểu Diệu luôn nhạy cảm với tiền, trong lòng cậu bé còn sợ hãi vì chuyện đã xảy ra khi cậu bé nhập viện vì bị phỏng, Tiểu Diệu không muốn để Khương Chi tiêu tốn nhiều tiền, vì vậy trong chớp mắt cậu bé đã nắm tay Khương Chi chặt hơn, cái miệng nhỏ cũng mím chặt.
Trái lại Khương Chi vẫn rất thản nhiên, sắc mặt cũng chưa từng có sự thay đổi.
Cô nhìn thoáng qua Tiểu Ngự và Tiểu Qua: “Các con có muốn cùng học đàn dương cầm không?”
Con người ấy mà, học thêm một số thứ vẫn tốt hơn, vả lại cô kiếm tiền để làm gì? Chẳng phải vì muốn để cuộc sống của mấy đứa bé được tốt hơn sao?
Bàn tay nhỏ của Tiểu Ngự nhét vào túi quần, khô khốc nói: “Con không thèm học, ngồi ở đó ê a có gì đáng xem? Con muốn học đánh quyền, sau này con muốn trở thành cảnh sát, chuyên bắt người xấu.”
Tiểu Qua thì chép miệng một cái, lắc đầu nói: “Con muốn học kinh doanh, kiếm tiền với mẹ.”
Mấy đứa bé đều có mơ ước của riêng mình, Khương Chi cũng không miễn cưỡng, cô vuốt cằm nói: “Được rồi, phiền viện trưởng cho tôi một bảng thời khóa biểu, mỗi khi có tiết học dương cầm thì để mấy đứa bé tự mang tiền đến đóng.”
DTV
Hành động tiêu tiền như nước của Khương Chi khiến Lưu Tuệ phải giật mình, tất nhiên bà ấy cũng không từ chối chút chuyện nhỏ này.
Chẳng qua thời gian mấy đứa bé ở nhà trẻ đều ăn, uống, chơi đùa, thời gian học tập lại rất ít.
Đăng ký tên, đóng học phí xong xuôi, Khương Chi dẫn bốn đứa bé quay về nhà.
Ngày mai, bốn anh em sẽ chính thức đến trường.
Cuộc sống ở nhà trẻ sẽ bắt đầu, điều này cũng có nghĩa là bốn anh em sắp bước vào giai đoạn mười sáu năm gian khổ trên ghế nhà trường.
Khương Chi dùng ánh mắt thương hại đảo qua bốn cái đầu tóc xù nhỏ, trong lòng cũng âm thầm cảm thấy may mắn, may mà cô đã xuyên đến đây trong giai đoạn này, nguyên chủ đã lăn lộn ở trường cấp ba rồi, cho dù còn chưa tốt nghiệp nhưng tốt xấu gì thì trong mắt người khác, cô cũng từng là một học sinh cấp ba, đúng không?
Cô nhớ kỳ thi đại học được khôi phục lại là vào năm 1977, điều này nói lên rằng thật ra cô cũng có thể tiếp tục học hành và thi lấy một văn bằng.
Nghĩ đến đây khóe mắt Khương Chi hơi co rút, cô luôn biết nghĩ ra muôn vàn cách tự làm khó chính mình.
Lúc cô dẫn mấy đứa bé vừa gặm kẹo hồ lô vừa về đến nhà xuất bản thì đã nhìn thấy một dáng người rất quen thuộc đứng trước cửa, dáng người anh ấy cao lớn, trên người mang khí chất của người làm quan rất nặng, tuy vẻ bề ngoài hơi giống Thi Liên Chu nhưng tuổi tác thì lớn hơn anh.
Chính là Thi Ninh Chu.
Nhìn thấy Khương Chi, Thi Ninh Chu cười nói: “Em dâu, em đúng là người bận rộn.”
Khương Chi mỉm cười, không hề có dáng vẻ xấu hổ hay căng thẳng khi gặp người nhà bên chồng: “Anh hai.”
Ý cười trên mặt Thi Ninh Chu càng sâu, nói: “Liên Chu gọi điện thoại đến nói muốn nói chuyện điện thoại với em, em xem bao giờ có thời gian?”
Khương Chi hơi bất ngờ: “Thi Liên Chu gọi điện thoại đến sao?”
Nụ cười trên mặt Thi Ninh Chu mang ý trêu ghẹo: “Em mới từ Hồng Kông về đây còn chưa được bao lâu nhỉ? Nói ra thì từ trước đến nay Liên Chu cũng chưa từng có lúc nhung nhớ ai thế này, lẽ nào giống như một ngày không gặp như cách ba thu sao?”
Khương Chi nhìn thấy vẻ mặt lúc này của Thi Ninh Chu, khóe miệng cô cũng hơi co rút.
Khí chất người làm quan trên người Thi Ninh Chu quá nặng nên trông anh ấy rất nghiêm túc, nhưng lúc này lại có biểu hiện hóng hớt của một người bình thường thì không được hài hòa cho lắm.
Khương Chi nhìn thoáng qua mấy đứa bé, nói: “Bây giờ em có thời gian.”
Đăng ký học ở nhà trẻ đã xong, đúng là cô đã không còn chuyện gì gấp gáp nữa, chiều nay cô sẽ đi tìm đội thi công xây nhà là được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-296.html.]
Thi Ninh Chu cũng cúi đầu nhìn mấy đứa bé rất có nét giống Thi Liên Chu thì trong lòng vô cùng cảm khái, người so với người vẫn khiến người ta tức chết. Nhiều năm nay, bản thân anh ấy cũng chỉ có một đứa con gái là Thi Nam Châu, thế mà Thi Liên Chu còn chưa kết hôn đã trở thành người có con nhiều nhất nhà họ Thi rồi.
Tiểu Ngự có trí nhớ rất tốt, nhóc con đã nhận ra Thi Ninh Chu, vì vậy mà lập tức không kìm nén bản chất xấu xa của mình nữa: “Bác hai? Cháu nhớ lần trước bác đã nói sẽ chuẩn bị quà tặng cho chúng cháu nếu gặp lại, đúng không Tiểu Diệu, Tiểu Qua, anh không nhớ nhầm chứ?”
Tiểu Qua vội vàng gật đầu: “Anh cả không nhầm đâu, em cũng nhớ.”
Ngược lại là Tiểu Diệu, cậu bé chỉ mím môi không nói chuyện, bàn tay nhỏ vẫn nắm góc áo của Khương Chi mà im lặng.
Mí mắt Thi Ninh Chu hơi co rút, trong lòng thầm mắng “sơ xuất quá”, thế mà anh ấy đã hoàn toàn quên mất chuyện lần trước.
Tiểu Ngự nhìn ngó xung quanh một vòng, sau đó hai tay khoanh lại trước n.g.ự.c nhỏ, khuôn mặt đầy vẻ không hài lòng: “Cháu biết ngay mà, từ trước đến nay, người lớn chỉ toàn nói mà không giữ lời gì cả, đã nói sẽ tặng quà nhưng lần này cũng không có rồi. Hứ!”
Thi Ninh Chu ngồi ở vị trí cao, bây giờ nghe thấy đứa nhỏ đang châm chọc mình, mà Khương Chi đứng cạnh đó còn im lặng dò xét anh ấy, trong chớp mắt gương mặt Thi Ninh Chu đã đỏ rần, anh ấy ngượng ngùng cười nói: “Bác hai muốn tự mình đưa các cháu đến cung tiêu xã, bác đã nói sẽ tặng quà thì chắc chắn sẽ không nuốt lời.”
Lúc này Khương Chi mới khách sáo nói: “Anh hai không cần khách sáo như vậy.”
Tiểu Ngự lại không vui chống nạnh: “Cái gì mà không khách sáo? Chẳng phải mẹ sắp kết hôn với em trai của bác ấy sao?”
Thi Ninh Chu cười khổ lắc đầu, nhìn dáng vẻ bây giờ của Tiểu Ngự hoàn toàn không khác gì Thi Liên Chu khi còn nhỏ thường bắt chẹt các anh chị trong nhà. Anh ấy khoác tay nói: “Được rồi, đi thôi! Anh đưa em đến ủy ban thị trấn trước, sau đó bác lái xe đưa mấy anh em cháu đến cung tiêu xã, như vậy có được không?”
Tiểu Ngự vỗ tay, há miệng cười nói: “Vậy cũng được.”
Tiểu Qua cũng cười toe toét chỉ thấy răng không thấy mắt, hai anh em cực kỳ vui mừng khi sắp được đến cung tiêu xã mua sắm.
Còn về phần Tiểu Tông, cậu bé vẫn vùi đầu vào khối rubik của mình, cậu bé hoàn toàn không có hứng thú với việc có thể đến cung tiêu xã hay không. Tiểu Diệu thì nắm c.h.ặ.t t.a.y Khương Chi, một tay kéo tay Tiểu Ngự, từ khi Tiểu Diệu mơ thấy ác mộng, mỗi khi gặp ai cậu bé cũng mang theo phòng bị.
Thi Ninh Chu có lái xe đến đây nên lúc về có thể chở Khương Chi và bốn đứa bé.
Anh ấy đưa Khương Chi đến ủy ban thị trấn trước, sau khi điện thoại kết nối mới lái xe đưa bốn anh em Tiểu Ngự đến cung tiêu xã.
Bên này, Khương Chi cũng đã nhận điện thoại.
Giọng nói trầm thấp và lạnh lùng của Thi Liên Chu đã truyền đến: “Khương Chi?”
Nghe thấy tên của mình từ miệng anh mang theo vẻ lưu luyến, cho dù da mặt Khương Chi dày thì gương mặt vẫn nóng bừng, cô vén sợi tóc vướng vào gò mắt mình, khẽ cười nói: “Không phải thì còn có thể là ai?”
Thi Liên Chu bên kia cười một tiếng rất trầm.
Giọng nói của anh triền miên, mang ý trêu ghẹo: “Nhớ anh không?”
Khương Chi cong môi, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
Cuộc đối thoại của hai người đã hàm xúc mà tình ý thì kéo dài, rất mang phong cách của nam nữ trẻ tuổi lần đầu yêu đương.
“Ngày mai anh đến thành phố Thanh.”
Khương Chi hơi ngạc nhiên: “Thành phố Thanh? Quay lại đây không?”
Thi Liên Chu không giải thích gì thêm, chỉ “ừm” một tiếng.
Trong điện thoại là tiếng hít thở của hai người.