Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 494






Chỉ mới được một đêm bình yên, sáng sớm hôm sau, Vân Tường dẫn theo cha mẹ đến xin Khương Chi giúp đỡ.

“Bà chủ, tôi…….” Vân Tường có chút xấu hổ không biết nên nói thế nào, vẻ mặt cảm thấy hổ thẹn.

Sắc mặt Khương Chi lạnh lùng, cũng không nói những lời cay nghiệt gì, chỉ liếc nhìn bà ấy một, bình tĩnh nói: “Về chuyện của anh trai bà, tôi cũng không thể giúp gì được, ông ta giống như một kẻ điên đến phá hoại cửa hàng của tôi, chỉ riêng việc này thôi cũng nên phải nhận một chút trừng phạt.”

Đầu của Vân Tường càng thấp hơn, đứng sang bên cạnh cũng không mở miệng nói lời cầu xin gì.

Mẹ Vân Tường vốn dĩ cũng không trông mong vào con gái của mình, bà ấy lau nước mắt, bước lại gần, dáng vẻ giống như già đi 10 tuổi.

Bà ấy nói: “Bà chủ Khương, coi như tôi cầu xin cô, xin cô hãy bảo cảnh sát thả Vân Mông ra đi, thằng bé cũng chỉ lo lắng cho mẹ của cô……cho vợ chồng dì nhỏ và anh em họ của nó thôi, cũng không có ý xấu gì, cầu xin cô nể mặt Tường Nhi, thả thằng bé ra đi.”

Cha Vân Tường cũng không nói gì vô nghĩa, chỉ đẩy một xấp tiền đến trước mặt cô.

Khương Chi liếc nhìn một cái, hơi nhướng mày, số tiền này phải được hơn một vạn.

“Bà chủ Khương, chúng ta là họ hàng, mong cô có thể giơ cao đánh khẽ, tính cách của Vân Mông quá nóng nảy, nhưng thằng bé không phải là người xấu.” Mẹ Vân Tường vừa nói, lại không nhịn được mà bật khóc.

Bà ấy vốn dĩ đã lo lắng cho gia đình em gái đến mức ăn không ngon ngủ không yên rồi, bây giờ lại đột nhiên biết chuyện con trai mình bị bắt đưa về đồn cảnh sát, tin tức này chẳng khác gì nghe thấy sấm sét đánh giữa trời quang, gia đình bà ấy đã lâu rồi không gặp phải nhiều chuyện rắc rối như vậy.

Ánh mắt Khương Chi lạnh nhạt, đếm ra 1 vạn, số tiền còn lại thì đẩy trở về, nói: “Tôi không giúp được, chẳng lẽ mấy người cho rằng đồn cảnh sát là do tôi mở sao? Có thể dễ dàng thả người ‘gây rối trật tự xã hội’ ra như vậy?”

Mẹ Vân Tường giật mình, nước mắt rơi lã chã, ôm mặt khóc khản cả giọng.

Cha Vân Tường hút một điếu t.h.u.ố.c lá sợi, mím môi kéo mẹ Vân Tường cầm tiền rời đi, cũng không cầu xin thêm cái gì.

Vân Tường mím môi nhìn bóng lưng già nua của cha mẹ mình, ngồi trên ghế không nhúc nhích.

“Tôi không thể giúp được.” Vẻ mặt Khương Chi bình tĩnh viết bản thảo, cho dù Vân Tường có lên tiếng cầu xin đi chăng nữa, cũng không có tác dụng gì.

Vân Tường lắc đầu, cô ấy khẽ cắn môi nói: “Anh trai tôi, có phải anh ấy thích Giang Noãn Xuân hay không?”

Khương Chi nghe được những lời này thì hơi nhướng mày, trong lòng có chút kinh ngạc, cô không ngờ tâm tư của Vân Tường lại tinh tế như vậy, đã nhiều năm không về nhà, nhưng chỉ dựa vào những chi tiết nhỏ lại có thể phát hiện ra chuyện này.

“Anh trai tôi, ngày thường cũng không phải như vậy, hình như anh ấy chỉ trở nên nóng nảy khi nhắc đến chuyện nhà dì……À không, là chuyện của Giang Noãn Xuân.” Vân Tường cười khổ một tiếng, tiếp tục nói: “Tôi đã từng hỏi mẹ mình, lúc Giang Noãn Xuân kết hôn, anh trai tôi cũng không đến dự, hôm sau liền dẫn theo bạn gái người nước ngoài về nhà, từ đó trở đi, trong vấn đề tình cảm cá nhân liền có chút…….”

Vân Tường mím môi: “Yêu mà không thể ở bên nhau luôn là một chuyện khiến người ta cảm thấy đau khổ.”

Khi nói ra những người này, người bà ấy nghĩ đến đầu tiên là Phó Đông Thăng.

Đúng vậy, bà ấy biết rõ Phó Đông Thăng có tình cảm với mình, đáng tiếc, bà ấy đã định sẵn không thể đáp lại tình cảm như vậy.

Khương Chi không nói gì, cũng không ngẩng đầu nhìn bà ấy.

Bản thảo trong tay cô viết trong《 Anh Hùng Xạ Điêu 》, phần sau khi Mục Niệm Từ luận võ với Dương Khang, trái tim của cô ấy đều đặt hết lên người của Dương Khang, đi theo hắn ta suốt cả chặng đường.

DTV

Có đôi lúc tình cảm chính là như vậy, cần có người phải chủ động trả giá nhiều hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-294.html.]

Giống như Mục Niệm Từ đối với Dương Khang vậy.

Hơn nữa, trong tiểu thuyết, tình yêu của Tưởng Nguyên Trinh với Thi Liên Chu cũng hết lòng hết dạ, cô ta dựa vào tấm chân tình này, cuối cùng đạt được ước nguyện.

“Ngày mai tôi sẽ đến thành phố Thanh, thuận tiện ghé thăm chú và dì, sau đó sẽ đến Thượng Hải chọn nguyên vật liệu.” Vân Tường thở dài một hơi, mỉm cười nói với Khương Chi, sau đó cũng không nói thêm gì nữa, đứng dậy rời khỏi nhà xuất bản.

Bà ấy muốn đến nhà máy xem một chút, hai ngày gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy khiến bà ấy cũng có chút lơ là công việc.

Khương Chi nhìn bóng lưng của bà ấy một lúc, sau đó lại thu hồi tầm mắt, tiếp tục viết bản thảo.

Không biết qua bao lâu, bốn đứa trẻ cũng thức dậy.

“Nhanh đi rửa mặt rồi ăn sáng đi, sau đó mẹ sẽ đưa mấy đứa đến nhà trẻ được không?” Khương Chi đeo tất cho Tiểu Qua, dịu dàng nói với bọn trẻ.

Cô đã điều tra chuyện nhà trẻ rồi.

Hóa ra là do kiến thức của cô hạn hẹp, ngành giáo dục mầm non của trấn Đại Minh vẫn rất phát triển, điều kiện trong trường hợp cũng được cải thiện rất nhiều, xét theo điều kiện này thì chắc chắn tốt hơn thôn Khương gia rất nhiều, ít nhất là phòng học đều rất sáng sủa.

Sự nghiệp của cô đang trong thời kỳ phát triển, không có cách nào vừa chăm sóc lũ trẻ, vừa làm việc được, thay vì tìm người trông bọn trẻ mỗi khi cô phải ra ngoài, không bằng gửi mấy đứa đến trường mẫu giáo để làm phong phú thêm cuộc sống tuổi thơ của chúng.

“Nhà trẻ?” Tiểu Tông ngẩng đầu, giọng điệu bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại sáng ngời.

Khương Chi chợt nghĩ đến, trong mấy đứa trẻ thì người có trình độ học vấn cao nhất chắc chắn là Tiểu Tông, khi thằng bé còn ở Hồng Kông cũng từng được đi học, hơn nữa dựa theo điều kiện của nhà họ Hoắc, trường học được chọn nhất định phải là trường học có chất lượng cao, có điều kiện chăm sóc và giảng dạy tốt hơn so với Đại Lục.

“Ừ, mấy đứa cùng đi học nhé?” Vẻ mặt của Khương Chi dịu dàng, vuốt thẳng cổ áo cho Tiểu Tông.

“Đi học chẳng có gì vui cả.” Tiểu Ngự không vui bĩu môi, chắp tay nhỏ sau lưng, dáng vẻ giống như một ông cụ bước ra khỏi phòng, đi rửa mặt ở vòi nước trong sân.

Tiểu Diệu là đứa trẻ duy nhất chưa từng được đi học, cho nên khi nhắc đến trường học, đôi mắt hạnh xinh đẹp của cậu nhóc khẽ chớp chớp.

Nhóc con nhỏ giọng thì thầm nói: “Mẹ ơi, có phải trong trường có rất nhiều người không, có thể cùng chơi với bọn con đúng không?”

Khương Chi cười khẽ, bôi thuốc lên vết thương của thằng bé, sau đó dùng băng gạc băng lại, rồi mới mặc quần áo cho thằng bé, chậm rãi nói: “Tất nhiên rồi, con thấy vui không?”

Tiểu Diệu gật đầu thật mạnh, đôi mắt giống như ngôi sao sáng lấp lánh.

Mấy đứa trẻ lần lượt xếp hàng rửa mặt, sau khi ăn cơm sáng xong, Khương Chi chuẩn bị dẫn theo bọn trẻ đến nhà trẻ tham quan một chút, để làm quen với môi trường trước.

Lúc cô vừa chuẩn bị ra ngoài thì Phó Đông Thăng mang theo vẻ mặt mất ngủ tìm đến nhà.

Ông ấy có chút bối rối nói: “Bà chủ, chuyện của Vân Mông, cô định xử lý như thế nào?”

Khương Chi cau mày, một lúc sau mới lạnh lùng nói: “Ông đến đồn cảnh sát thả ông ta ra ngoài đi.”

Cô chẳng quan tâm mấy đến chuyện của Vân Mông, nhưng mấy người này cứ liên tục tìm đến tận nhà, thật sự khiến cô cảm thấy rất khó chịu.

Phó Đông Thăng giật mình, sắc mặt giống như sáng lên, vừa định nói chuyện thì nhìn thấy Khương Chi dẫn theo đám trẻ rời đi rồi.