Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 493




Khương Chi nhướng mày, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh nói: “Ông đang nói nhảm gì vậy? Cái gì gọi là bỏ mặc không quan tâm? Tôi biết trước đây ông từng đi du học, nhưng cũng đừng vứt bỏ văn hóa của người Trung Quốc chúng ta như vậy chứ.”

“Tôi thậm chí còn không biết bọn họ trông như thế nào, làm sao có thể gọi là bỏ mặc không quan tâm được?”

Trong giọng nói của cô mang theo một chút giễu cợt, đối với chuyện nhà họ Giang mà Vân Mông đã nhắc đến, cũng hoàn toàn không để trong lòng.

Trên thế giới này có rất nhiều người đáng thương, mỗi người đều có số phận của riêng mình, trong tiểu thuyết, mãi cho đến lúc Khương Chi Tử c.h.ế.t rồi cũng không biết chuyện bản thân hoàn toàn không phải con của nhà họ Khương, cô thì hay rồi, vừa mới sống lại, rắc rối thi nhau kéo đến.

Trong tiểu thuyết, nhà họ Vân và nhà họ Giang chưa bao giờ xuất hiện, cô cũng không biết kết cục của bọn họ sẽ như thế nào.

Tuy nhiên, nghĩa đến có lẽ cũng không thể thoát khỏi vận mệnh kiếp trước.

Vân Mông cảm thấy khó chịu trước giọng điệu thờ ơ của Khương Chi, ông ta hét lên: “Làm con cái của người khác, cô thấy cô có giống một con người không? Có lẽ sau này cũng sẽ không bao giờ có cơ hội để gặp lại bọn họ nữa, cô thật sự đúng là một con quái vật m.á.u lạnh! Đồ quái vật!”

Khương Chi không nói lời nào, lạnh nhạt liếc nhìn ông ta một cái.

“Bốp ——”

Một cái tát giòn giã giáng xuống mặt của Vân Mông, mạnh đến mức khiến toàn bộ má của ông ta bị đánh lệch sang một bên.

Khương Chi cười lạnh, ánh mắt sáng bén như dao, một lúc sau mới nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Vẻ ngoài trông cũng tuấn tú lịch sự đấy, tiếc là đầu óc không được tốt cho lắm. Ông thích Giang Noãn Xuân đúng không?”

Những lời này trực tiếp chọc thủng bí mật sâu kín nhất trong lòng của Vân Mông.

Ông ta lảo đảo một chút, hoảng sợ hét lên: “Chuyện này thì có liên quan gì đến Noãn Xuân chứ? Khương Chi, tôi đang nói cô, nói cô đấy! Đồ quái vật m.á.u lạnh này, từ nay về sau cô không bao giờ còn có người nhà nữa!”

Vẻ mặt Khương Chi lạnh lùng, lại giơ tay tát cho ông ta một cái nữa.

Dương Nghị há miệng, do dự muốn nói điều gì, nhưng những lời Vân Mông nói quả thực rất quá đáng, anh ấy cũng không muốn tiến lên ngăn cản.

“Giang Noãn Xuân đã không còn là con cái của nhà họ Giang rồi, cũng không được tính là em họ của ông rồi, mặc dù tuổi tác chênh lệch giữa hai người có chút lớn, cô ta còn đã sinh hai đứa con, nhưng chỉ cần ly hôn, hai người các ông vẫn có thể ở bên nhau, tôi tin khi hai người các ông trốn đi rồi, dư luận xã hội cũng sẽ bỏ qua cho hai người đấy.”

Khương Chi mỉm cười, giọng điệu rõ ràng lãnh đạm, nhưng không hề che giấu sự khinh thường và giễu cợt trong lời nói.

Cô cũng không muốn lãng phí thời gian với Vân Mông nữa, cho nên nói: “Dẫn ông ta đi đi.”

Dương Nghị ho nhẹ, lên tiếng chào hỏi Khương Chi một câu, sau đó dẫn theo Vân Mông với vẻ mặt khuất nhục rời khỏi nhà xuất bản.

Khương Chỉ nhìn một lượt nhà xuất bản, phát hiện nhà xuất bản cũng không có thiệt hại gì, cô liếc nhìn Phó Đông Thăng một cái, bình tĩnh nói: “Hôm nay đóng cửa không kinh doanh, ngày mai tiếp tục làm việc.”

Phó Đông Thăng do dự một chút, muốn nói gì đó, nhưng nghĩ đến những lời nói không hề lưu tình vừa rồi của Khương Chi, lại không biết nên nói như thế nào.

Khương Chi có kinh nghiệm lão luyện như thế nào trong việc giao tiếp với người khác, sao có thể không nhận ra Phó Đông Thăng đang muốn nói đỡ cho Vân Mông chứ, nhưng miệng của Vân Mông quá độc, phải cho ông ta một bài học, nhắc nhở ông ta nên kiềm chế cái miệng của mình lại, để tránh sau này gây chuyện với người không nên dây vào.

Hơn nữa, cô làm như vậy cũng là vì muốn tốt cho Vân Mông.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-293.html.]

Cô cũng không nói chuyện với Phó Đông Thăng nữa, quay trở về trong nhà.

Bữa tối hôm nay có lẽ sẽ thịnh soạn hơn ngày thường, cô đặc biệt mua một miếng thịt ba chỉ có đủ mỡ và nạc, dự định nấu món thịt kho tàu, con cả cánh gà chiên coca, tôm hấp dầu, trứng hấp thịt băm và bông cải xanh xào.

Mấy đứa trẻ đã lâu chưa được ăn cơm mẹ nấu, tranh thủ lúc có thời gian rảnh, cô phải làm tròn bổn phận của một người mẹ.

Cô đưa kẹo hồ lô mua về cho bốn đứa trẻ, sau đó xách theo giỏ thức ăn vào trong bếp, thái thịt ba chỉ thành từng miếng to, cho quế, lá thơm, hoa hồi, đường phèn……vào trong dầu lạnh, sau đó lại cho thịt ba chỉ vào xào cho đến khi thịt đổi màu.

Nước súp xôi ùng ục, đặc sệt, mỗi một miếng thịt đều ngấm nước sốt.

DTV

Khương Chi thử cắn một miếng, da thịt lợn kho tồ vừa mềm vừa ngọt, kèm theo chút đặc sệt của đường, mùi thơm nồng nàn của thịt kho tàu lập tức tràn ngập toàn bộ khoang miệng, không hề béo ngậy mà vừa thơm vừa ngon.

Món chính nhanh chóng được nấu xong, lại thêm mấy chiếc bánh bao hấp to mềm ngọt, một bữa tối thịnh soạn được bày lên bàn.

Sau khi bốn đứa trẻ rửa tay xong rồi ngồi vào bàn ăn, Tiểu Qua nhìn thức ăn trên bàn chảy nước miếng, Tiểu Ngự không chịu nổi dáng vẻ ngu ngốc của em trai mình, mắt lại liếc về phía thức ăn nói: “Thật đúng là vô dụng mà, em ở bên cạnh mẹ lâu như vậy, có phải là bị tay nghề nấu ăn của bà ấy lừa rồi không?”

Tiểu Qua nuốt một ngụm nước bọt, vẫn không quên cãi lại: “Lừa gì chứ? Mẹ là người mẹ tốt nhất, cơm mẹ nấu cũng ngon nhất, đúng không anh ba?”

Thằng bé cảm thấy mình và anh ba có cùng chung tư tưởng, dù sao hai người bọn họ đã được ăn rất nhiều thức ăn cho mẹ nấu khi còn ở huyện Thấm.

“Hả?” Tiểu Diệu vẫn luôn đều không có tinh thần, ngay cả khi có đồ ăn ngon ở trước mặt, cậu bé vẫn cau mày, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Lúc Khương Chi bưng canh đậu phụ trở lại bàn, liền nghe được giọng nói kiêu ngạo của Tiểu Ngự, “Tiểu Diệu, em ngồi nghĩ cả ngày cũng chẳng có tác dụng gì đâu, nhìn anh trai em khỏe mạnh như vậy, em còn lo lắng cái gì hả? Ăn cơm, ăn cơm thôi, ăn nhiều ngủ nhiều, đợi sau này chúng ta cao lớn rồi thì sẽ không nằm mơ nữa.”

Vừa nói, cậu nhóc vừa cầm lấy một chiếc bánh bao to nhét vào trong miệng, phùng mang trợn má nhai thức ăn.

Tiểu Qua rất thích ăn thịt, không ngừng gấp thịt kho tàu.

Tiểu Diệu vốn không cảm thấy ngon miệng, Tiểu Tông lại ăn cực kỳ nhã nhặn, cẩn thận thưởng thức từng miếng một, không hề ăn ngấu nghiến, thật sự có phong thái của một công tử ôn nhuận, nếu như cậu bé có thể nói nhiều thêm mấy câu thì sẽ càng khiến người ta cảm thấy yêu mến hơn.

Giọng nói của Khương Chi dịu dàng: “Tiểu Diệu, ăn cơm thôi, con đừng suy nghĩ chuyện về giấc mơ nữa, mẹ sẽ bảo vệ mấy đứa.”

Đúng vậy, kiếp này, chỉ cần cô còn ở đây thì sẽ không bao giờ để cho ai làm tổn thương mấy đứa trẻ này nữa.

Nếu như cô thực sự không có cách nào để ngăn cản cái kết Thi Liên Chu và Tưởng Nguyên Trinh ở bên nhau giống như trong tiểu thuyết, vậy thì trực tiếp g.i.ế.c cả hai người đó đi!

Mặc dù có chút khó khăn, nhưng cũng không phải không thể.

Làm sao một người phụ nữ đến từ tương lai như cô lại có thể thua mấy người dân bản địa đây được?

Có tiền sẽ sai khiến được ma quỷ.

Cho nên, điều quan trọng nhất bây giờ không phải là sầu lo không đâu, mà là phải cố gắng kiếm tiền, đạt đến đỉnh cao đáng sợ, đến lúc đó mọi vấn đề đều có thể dễ dàng giải quyết.