Khương Chi nhìn thấy ánh mắt của cậu bé thì khẽ cười, cô nói với giọng bình tĩnh và dịu dàng: “Đôi khi lựa chọn rất quan trọng, nhưng làm người lại không thể bỏ cuộc giữa chừng được, nếu như đã quyết định rồi, thì không thể dễ dàng từ bỏ sự lựa chọn của mình được, đúng không con?”
Tiểu Diệu khẽ mím môi giống như hiểu ý, cậu bé dùng ngón út móc tay cô, không nói thêm gì nữa.
“Con về nhà đi, mẹ đi mua ít đồ ăn, tối nay mẹ sẽ nấu đồ ăn ngon cho các con nhé, được không nào?” Khương Chi nhẹ giọng nói.
Tiểu Diệu gật đầu, chạy một bước nhìn lại ba lần mà về đến nhà.
Mãi đến khi không nhìn thấy bóng lưng của cậu bé nữa, Khương Chi mới thu lại nụ cười trên môi, cô hơi cụp mắt xuống, trong mắt lóe lên một tia sáng mờ ảo, xem ra suy đoán trước đó của cô cũng không phải là vu oan cho Tưởng Nguyên Trinh, cô ta thật sự đã đứng phía sau để tính toán, làm mọi chuyện rất tốt.
Khương Chi hít sâu vài hơi, cố gắng đè nén cảm xúc hỗn loạn trong lòng.
Cô gọi Tiếu Bân đến, nhờ anh tạm thời trông coi mấy anh em Tiểu Qua trong lúc cô xách giỏ ra ngoài mua đồ.
Đã hai ngày kể từ khi cô trở lại trấn Đại Danh, bọn họ nên ăn một bữa thật ngon để chúc mừng chuyện Tiểu Diệu xuất viện và nhà xuất bản làm ăn phát đạt.
Khương Chi vừa rời đi, nhà xuất bản đã đón tiếp một vị khách không mời mà đến, Vân Mông.
Vân Mông đổ mồ hôi đầm đìa chạy đến nhà xuất bản, ông ta vừa vào cửa liền hét vào trong: “Khương Chi đâu? Bảo cô ấy ra ngoài đi, tôi có chuyện muốn nói với cô ấy! Khương Chi, cô ra đây cho tôi!”
Một số khách hàng nhìn nhau, bọn họ run rẩy trước giọng điệu của Vân Mông, đều vội vã chạy ra ngoài.
Phó Đông Thăng vốn đang bận rộn với bản thảo, thấy vậy thì không nhịn được mà cau mày.
Lúc Phó Đông Thăng ra khỏi văn phòng và nhìn thấy Vân Mông, ông ấy tưởng mình nhìn nhầm, ngạc nhiên nói: “Vân Mông?”
Vừa nhìn thấy người quen, Vân Mông liền thở phào nhẹ nhõm, ông ta chộp lấy cánh tay Phó Đông Thăng, hỏi: “Đông Tử, Khương Chi đâu? Gọi cô ấy ra ngoài, tôi có chuyện muốn nói với cô ấy.”
Phó Đông Thăng lại cau mày, có chút khó hiểu: “Anh tìm bà chủ của chúng tôi làm gì?”
Phó Đông Thăng khá thân thiết với Vân Mông, cho nên cũng hiểu đại khái tính tình của ông ta, bình thường ôn nhu như ngọc, nhưng một khi gặp chuyện thì sẽ để lộ bản tính thật sự của mình, bây giờ nhìn thấy ông ta nóng giận đến như vậy, nếu như đưa ông ta đi gặp Khương Chi thì rõ ràng là một hành động rất ngu ngốc.
Vân Mông lau mặt, trầm giọng nói: “Khương Chi nhất định phải đến thành phố Thanh, người nhà họ Giang sắp bị người ta hại c.h.ế.t rồi, có người nhập viện, có người ở trong tù, loạn hết cả rồi. Cô ấy nhất định phải đến gặp dì út và chú, cho dù có phải trói thì tôi cũng phải trói cô ấy đi cho bằng được!”
Ông ta biết mọi chuyện từ chỗ Giang Noãn Xuân, lúc đầu còn tưởng là mấy chuyện bịa đặt trong tiểu thuyết, nhưng nhìn vẻ mặt sợ hãi bài xích không chịu về thành phố Thanh của Giang Noãn Xuân thì ông ta biết cô ta không nói dối, nếu không thì cô ta đã không tìm đến đây.
Giang Noãn Xuân cũng không phải mới biết thân thế của mình ngày một ngày hai.
Ông ta không biết phải đối xử thế nào với “em gái họ” mà ông ấy yêu quý từ nhỏ, trong lồng n.g.ự.c có một cỗ lửa giận không thể nào xóa bỏ, sự tức giận khiến ông ta phải tìm đến nhà xuất bản Thanh Phong Du.
Ông ta cảm thấy Khương Chi không thể nào phủi sạch quan hệ với chuyện này, cho dù thế nào, thân phận con gái ruột nhà họ Giang của cô là chuyện chắc chắn.
Còn chuyện trong tiềm thức ông ta có muốn cô thay thế Giang Noãn Xuân trở về nhà họ Giang hay không thì không ai biết.
Phó Đông Thăng tỏ vẻ khó hiểu: “Anh đang nói cái gì vậy???”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-292.html.]
Sắc mặt Vân Mông hơi tái xanh, ông ta không có thời gian ở đây giải thích với Phó Đông Thăng, cho nên ông ta ló đầu nhìn vào trong: “Khương Chi đâu? Anh gọi cô ấy ra ngoài cho tôi đi.”
Phó Đông Thăng lắc đầu: “Ra ngoài rồi, không có ở đây.”
Vân Mông nghiến răng nghiến lợi bất chấp tất cả xông vào trong, sắc mặt Phó Đông Thăng thay đổi, ông ấy hung hăng nói: “Vân Mông, anh muốn làm gì vậy! Anh bình tĩnh lại đi! Đây không phải nhà của anh!”
Sau khi bị Phó Đông Thăng ngăn lại, Vân Mông cảm thấy n.g.ự.c như lửa đốt cho nên đã đ.ấ.m ông ấy.
Dù sao Phó Đông Thăng cũng không bằng người thường xuyên rèn luyện như Vân Mông, ông ấy bị đánh đến nổi choáng váng, m.á.u tràn ra khỏi khóe miệng.
Khách hàng bên ngoài không giải tán mà tiếp tục theo dõi động tĩnh trong nhà xuất bản, khi thấy bọn họ lao vào đánh nhau thì càng có nhiều người tụ tập lại, bọn họ chỉ chỉ trỏ trỏ vào bên trong.
Khi Khương Chi xách theo giỏ thức ăn nặng trĩu quay về, liền nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Tiếu Bân.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Tiểu Bân nhìn thấy Khương Chi thì vui mừng khôn xiết, vội vàng nói: “Bà chủ, cuối cùng cô cũng về rồi, có người đến gây rối trong cửa hàng của chúng ta, tôi đã báo cảnh sát rồi, hiện tại, cảnh sát đang ở trong cửa hàng bắt giữ người đấy, cô nhanh qua xem đi!”
Khương Chi cau mày, đặt giỏ thức ăn xuống rồi đi đến nhà xuất bản.
Đúng như những lời mà Tiếu Bân đã nói, trong cửa hàng của họ có hai người cảnh sát đang đứng, một trong số đó là Dương Nghị, có lẽ anh ấy biết cô là chủ của nhà xuất bản này, cho nên cũng không vội vàng đưa người gây sự kia về đồn cảnh sát, mà ở lại đây hỏi về chuyện đã xảy ra.
Trước mặt Dương Nghị là Vân Mông đang cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì.
DTV
Phó Đông Thăng xoa xoa khóe miệng, vẻ mặt tức giận nhìn về phía Vân Mông.
Khương Chi từ từ bước vào, liếc mắt nhìn Vân Mông một cái, sau đó lại nhìn về phía dáng vẻ ủ dột, có chút ngơ ngác Phó Đông Thăng, nói: “Không sao chứ?”
Phó Đông Thăng lắc đầu, sau đó xấu hổ mím môi, mặc dù là do Vân Mông ra tay đánh ông ấy trước, nhưng mà ông ấy cũng không muốn để cảnh sát dẫn người đi, dù sao quan hệ giữa hai bọn họ như vậy, chỉ là người quen gây sự với nhau mà thôi, cũng không nhất thiết phải đưa đến đồn cảnh sát đúng không?
Nhưng nói đúng ra là do Vân Mông đã quấy rối hoạt động kinh doanh của nhà xuất bản, cho nên việc có bắt giữ hay thả vẫn cần đợi Khương Chi đến mới biết được.
Nghĩ như vậy, Phó Đông Thăng nói: “Bà chủ, Vân Mông, anh ta……”
Khương Chi giơ tay lên, hoàn toàn không có ý định dò hỏi toàn bộ câu chuyện, chỉ nhìn về phía Dương Nghi nói:” Cảnh sát Dương, người đàn ông này đánh nhân viên trong cửa hàng của tôi, dọa sợ khách hàng của tôi, theo lý là nói nên bắt lại, anh cứ xử lý theo pháp luật là được.”
Giọng điệu của cô mặc dù rất bình tĩnh, nhưng khuôn mặt lại tràn đầy lạnh lùng.
Hiển nhiên, Vân Mông liên tục chạm đến điểm mấu chốt của cô, lần này, cô cũng không chuẩn bị biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ chuyện nhỏ coi như không có gì.
Dương Nghị nhìn Khương Chi, biết cô đang nói rất nghiêm túc, dùng ánh mắt kỳ lạ liếc nhìn Vân Mông một cái, cũng không nói thêm gì nữa, vẫy tay ra hiệu cho người của mình dẫn người về đồn.
Lúc chuẩn bị đem Vân Mông đi, ông ta đột nhiệt ngẩng đầu nhìn về phía Khương Chi, ánh mắt đỏ ngầu, nói: “Khương Chi, nhà họ Giang hiện tại đều không được ổn, người thì nằm viện, người ngồi tù, người ly hôn, hầu như không có người nào có kết cục tốt cả, bây giờ cô thật sự nhẫn tâm bỏ rơi bọn họ không quan tâm như vậy sao?”