Sở Khác hơi khó hiểu nhìn Thi Liên Chu: “Tôi nhớ đến Trương Nhân yêu cậu đến mức sống đi c.h.ế.t lại luôn mà, sao đột nhiên cô ta lại bằng lòng gả cho Đặng Vân? Ở giữa có chuyện gì tôi không biết à?”
Lê Minh nhìn anh, cười một tiếng, thầm nghĩ: Đồ đáng thương, chuyện cậu không biết thì nhiều lắm.
Không có biểu tình thừa thãi nào trên khuôn mặt của Thi Liên Chu, dưới sống mũi cao, đôi môi mỏng mím chặt, anh hoàn toàn không thèm trả lời.
Ký ức về Trương Nhân trong đầu anh đã mờ nhạt, sao anh biết được vì sao cô ta lại muốn kết hôn với Lê Đăng Vân?
Cố Tuyển hiểu rõ, nói: “Không phải Đăng Vân vẫn luôn thích Trương Nhân sao? Mùa hè năm đó cậu ấy đến Bắc Kinh rồi sống ở nhà Lê Minh, khi chúng ta tụ tập thì cậu ấy đã gặp Trương Nhân, sau đó yêu từ cái nhìn đúng không?”
Lê Minh cười khúc khích, bày tỏ bản thân không đồng tình với mắt nhìn của người em họ của mình.
Cố Tuyển vỗ vỗ vai Lê Minh: “Đặng Vân xem như đã đạt được điều cậu ấy mong muốn rồi, người làm anh họ như cậu phải chúc phúc cho cậu ấy chứ.”
Thi Liên Chu đứng dậy, nhìn Lê Minh một cái: “Đến lúc đó chúng ta cùng đi.”
Lê Minh sửng sốt, bối rối hỏi: “Cùng đi? Đi đâu?”
Sở Khác phản ứng nhanh nhất, anh ấy kích động nhảy lên từ ghế sô pha: “Cậu cũng muốn đến thành phố Thanh à? Cậu muốn cướp cô dâu à?? Đưa tôi đi cùng với! Tôi lớn chừng này rồi mà vẫn chưa từng đến thành phố Thanh đâu, còn mấy cậu thì đến đó mấy lần rồi đúng không?
Khi Sở Khác nhắc đến từ “cướp cô dâu”, vẻ mặt của anh ấy rất hưng phấn.
Thi Liên Chu lạnh lùng chậc một tiếng, nhìn anh ấy giống như nhìn kẻ ngốc rồi nhấc trên bước lên cầu thang.
Cố Tuyển và Lê Minh lén trao nhau một ánh mắt vi diệu, bọn họ biết rất rõ, Thi Liên Chu không đến đó để cướp cô dâu, mà đến đó để gặp người trong lòng.
Anh ấy lắc đầu hỏi: “Khó lắm Lê Minh mới được nghỉ phép, tối nay cùng đi ăn gì đi?”
...
Thị trấn Đại Danh.
Khương Chi trở lại thị trấn, cô rút mười ngàn đồng trước.
Lúc Khương Chi quay lại nhà xuất bản, cô nhìn thấy Vân Tường đang ngồi bên giường, tâm trạng bất an.
Mấy đứa nhỏ đều đang ngủ say, vẫn còn chưa thức giấc.
Vân Tường vừa nghe thấy tiếng động liền đứng dậy nhìn Khương Chi: “Không sao chứ? Cha mẹ tôi vẫn chưa về à?”
Khương Chi không tức giận với Vân Tường vì chuyện của Vân Mông, cô chỉ nhàn nhạt nói: “Việc làm ăn dở dang rồi, Giang Noãn Xuân nói nhà họ Giang đã xảy ra chuyện, có lẽ bọn họ cũng không có tâm trạng xây nhà cho tôi nữa, nhờ bà đi lấy lại tiền đặt cọc giúp tôi.”
Sắc mặt Vân Tường thay đổi mấy lần, đôi môi bà ấy mấp máy, rồi nói xin lỗi: “Tôi thay anh tôi xin lỗi cô, bà chủ, anh ấy có tính tình nóng nảy, nhờ nhà dì út tài trợ cho nên anh ấy mới ra nước ngoài được, đụng phải chuyện của nhà dì út thì khó tránh phản ứng mạnh một chút, mong cô không tính toán với anh ấy.
Mí mắt Khương Chi hơi rũ xuống, cô sửa chăn lại mấy đứa nhỏ, bình tĩnh nói: “Ồ.”
Tính toán thì nhất định phải tính toán rồi, ha hả.
Vân Tường xoay người rời đi, cuối cùng vẫn hỏi một câu “Lão đại, cô thật sự không muốn cùng tôi đến thành phố Thanh sao?”
Sắc mặt Khương Chi đột nhiên tối sầm lại, cô hừ lạnh một tiếng, giọng điệu hơi giễu cợt: “Cô cũng muốn dùng đạo đức để trói buộc tôi à?”
Vân Tường xấu hổ, khuôn mặt xinh đẹp nóng bừng, bà ấy vội vàng xua tay nói: “Không, không, tôi không có, tôi chỉ sợ sau này bà chủ sẽ hối hận, cô biết đó, tôi đã xa nhà nhiều năm như vậy, lần này trở về mới hiểu rõ lúc trước bản thân đã ngu ngốc đến chừng nào.
Khương Chi bình tĩnh liếc bà ấy một cái: “Sẽ không.”
Vân Tường muốn thuyết phục Khương Chi, nhưng nhìn thấy sự thiếu kiên nhẫn trong mắt cô, cuối cùng bà ấy không nhắc lại nữa, rồi bỏ đi trong sự thất vọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-291.html.]
Khương Chi gõ nhẹ ngón tay trắng nõn lên bàn, có chút khó xử mà nhíu mày, chẳng lẽ chuyện kinh doanh xưởng may quần áo khó đến như vậy sao, đầu tiên là Trương Anh Tử, sau đó là Vân Tường, lần nào cũng c.h.ế.t từ trong trứng nước?
Lúc mấy đứa nhỏ thức dậy thì đã là ba giờ chiều.
Hình như Tiểu Diệu đã gặp ác mộng, sắc mặt tái nhợt, cậu bé ôm lấy Khương Chi, giọng hơi run run nói: “Mẹ.”
“Sao vậy con?” Khương Chi ôm Tiểu Diệu rồi nhẹ nhàng xoa đầu cậu bé, một lúc sau, thân thể run rẩy của cậu bé mới dần bình tĩnh lại, sắc mặt cũng không khó nhìn như vậy nữa.
Tiểu Diệu nuốt nước bọt, đồng tử giãn ra vì sợ hãi: “Con... con mơ thấy anh cả của con... Anh cả của con c.h.ế.t rồi.”
Tay của Khương Chi ngừng lại, cô nhìn Tiểu Diệu với ánh mắt hơi nặng nề.
Nghe Tiểu Diệu nói xong, Tiểu Ngự cũng không cảm thấy xui xẻo, cậu bé vỗ n.g.ự.c thật mạnh, cười toe toét: “Em nhìn anh này, anh khỏe mạnh nhất mà, sao có thể c.h.ế.t được chứ? Lão tam, em mơ viển vông rồi.”
Tiểu Qua cũng gãi đầu an ủi: “Không sao đâu, anh ba, chỉ là giấc mơ mà thôi, là giả đó!”
Tiểu Diệu lắc đầu, đôi tay nhỏ bé nắm chặt quần áo của Khương Chi, chẳng dám buông ra chút nào.
Khương Chi xoa đầu rồi bế Tiểu Diệu lên, cô nói với Tiểu Ngự: “Con và mấy em ở trong nhà nhé.”
Nói xong, cô bế Tiểu Diệu ra khỏi nhà, bọn họ cũng không đi xa, mà chỉ ngồi trên tảng đá dưới gốc cây hợp hoan, cô nhẹ nhàng nói: “Đừng sợ, mẹ đang ở đây, con kể mẹ nghe xem con mơ thấy những gì vậy?
Có lẽ môi trường yên tĩnh đã khiến tâm trạng của Tiểu Diệu thoải mái hơn, cậu bé im lặng một lúc rồi mới chậm rãi kể lại những chuyện xảy ra trong giấc mơ của mình.
Khương Chi nghe cậu bé kể xong, một ngọn sóng lớn chợt dâng lên trong lòng cô.
Cô ngẩn người nhìn Tiểu Diệu, môi mím chặt, tất cả những linh cảm xấu đều được xác nhận.
Tiểu Diệu thực sự đã mơ về phiên ngoại sau khi cuốn tiểu thuyết kết thúc.
Trong giấc mơ, Tiểu Ngự đã hơn hai mươi tuổi, đã đến tuổi kết hôn, Tưởng Nguyên Trinh đã đích thân làm mai mối, cưới con gái nhà quyền quý cho Tiểu Ngự, ban đầu hai vợ chồng không có tình cảm với nhau, bởi vì cô gái kia sớm đã có người trong lòng từ lúc đang đi học.
Sau đó, người phụ nữ đó đã cắm sừng Tiểu Ngự.
Không một người đàn ông nào có thể chịu đựng được sự sỉ nhục này, huống hồ là người có tính tình nóng nảy, khó có thể kiềm chế được giống như Tiểu Ngự.
Tiểu Ngự phạm tội g.i.ế.c người, g.i.ế.c vợ mình và gian phu của cô ta, Tưởng Nguyên Trinh vô tình biết chuyện này rồi cô ta tự mình đi tố cáo, Thi Liên Chu vốn không có nhiều tình cảm với mấy đứa nhỏ, cộng thêm tác phong ăn chơi trác táng của Tiểu Ngự sau khi về nhà khiến Thi Liên Chu phớt lờ thằng bé.
Tiểu Ngự phải ngồi tù vì g.i.ế.c người, sau đó bị kết án tử hình.
Nếu như Thi Liên Chu bằng lòng can thiệp vào thì Tiểu Ngự sẽ không chết, thật đáng tiếc.
Tiểu Diệu không biết tên của Tưởng Nguyên Trinh, nhưng cậu bé nhớ rằng mình đã từng gặp người phụ nữ trong mơ một thời gian trước khi cậu bé ở huyện Thấm.
Cũng chính vì Tiểu Diệu đã mơ thấy đúng Tưởng Nguyên Trinh, cho nên Khương Chi mới ý thức được, chuyện này không phải chỉ là một giấc mơ của đứa nhỏ, mà là chuyện đã thực sự xảy ra, nhưng mà, chuyện này không xảy ra trong chính văn của tiểu thuyết, mà là phiên ngoại sau khi kết truyện.
Khương Chi đè nén nhịp tim như sấm sét của mình, hít một hơi, hỏi: “Chỉ thế thôi à?”
Tiểu Diệu gật đầu, đột nhiên nói: “Mẹ, mẹ đừng ở chung với cha nữa nhé, cha trong mơ hung dữ lắm, cha không quản anh cả, hơn nữa cha còn kết hôn với người phụ nữ khác, mẹ ơi, cha không tốt đâu.”
Niềm vui nỗi buồn của trẻ con luôn không thể giải thích được, mặc dù chỉ là một giấc mơ, nhưng cảnh tượng trong giấc mơ khiến cậu bé sợ hãi, gián tiếp cự tuyệt Thi Liên Chu.
Tiểu Diệu nhíu chặt đôi mày lông mày nhàn nhạt, vẻ mặt không vui.
Cậu bé có tính tình hiền lành, hiếm khi bộc lộ những cảm xúc như thế này.