Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 489




Thi Liên Chu không có trả lời, anh lại trở về bộ dạng lạnh lùng bình tĩnh, tỏ vẻ không thèm quan tâm.

“Lão ngũ! Hôm nay em nhất định phải nói rõ ràng với chị, nếu em thật sự đang hẹn hò, vậy thì phải nói với Nguyên Trinh một tiếng, nếu không, chẳng phải cô ấy đã uổng công chờ đợi em ngần ấy năm trời sao?” Thi Lam Chu đặt đũa xuống, nào còn có thể ăn vào được nữa.

Thi Liên Chu khẽ chậc một tiếng, anh lạnh lùng nói: “Liên quan đéo gì đến tôi?”

Thi Liên Chu rõ ràng được sinh ra với một ngoại hình quyến rũ, khí chất lạnh lùng cao quý, mang dáng vẻ của một công tử lịch sự phong độ, nhưng anh lại tùy ý nói tục, nhưng khi anh nói tục thì đôi mắt hẹp dài sâu thăm thẳm của anh lại toát lên một sự quyến rũ khác lạ.

Sắc mặt Thi Lam Chu lúc xanh lúc trắng.

Mặc dù Thi Liên Chu vẫn luôn là người có bộ dáng hờ hững không quan tâm đến mọi chuyện như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên anh tỏ ra không khách sáo với chị gái của mình.

Cũng chính vì sự không khách sáo đến như vậy của Thi Liên Chu, cho nên Thi Lam Chu thấy trong lòng nặng nề hơn.

Cô ta ít nhiều gì cũng hiểu người em trai này, nếu anh sẵn sàng công bố người phụ nữ bí ẩn này trong bữa ăn gia đình, thì điều này đủ để nói rõ anh đã hạ quyết tâm rồi.

Một khi Thi Liên Chu quyết tâm thì mười con bò cũng không thể kéo lại được.

Thi Liên Chu có tính tình lạnh lùng từ khi còn nhỏ, anh rất hiếm khi quan tâm đến người khác, nhưng một khi đã quyết tâm thì anh sẽ không từ thủ đoạn để đạt được mục đích.

“Lão Tam, sao lúc nào con cũng ghép đôi cho lão ngũ với Tưởng Nguyên Trinh vậy? Mẹ đã nói rất nhiều lần rồi, chuyện đó còn phải xem tâm ý của lão ngũ nữa, trước mắt đang có chuyện vui, con lại nhắc đến Tưởng Nguyên Trinh thì không phải là đang gây sự hay sao?” Ôn Hoa Anh không hài lòng mà nhìn Thi Lam Chu.

Bà ấy vẫn luôn không vừa ý Tưởng Nguyên Trinh, một trong những nguyên nhân là vì Tưởng Nguyên Trinh đã lừa gạt lão tam quá sâu.

“Mẹ!” Thi Lam Chu muốn nói điều gì đó để cứu vãn mối quan hệ giữa Tưởng Nguyên Trinh và Thi Liên Chu, nhưng Đàm Chính Quang ngồi bên cạnh lại vỗ nhẹ vào mu bàn tay của vợ mình, cô ta chợt im miệng, ăn một bữa mà không có mùi vị gì.

“Chiếc nhẫn trên tay lão ngũ khá độc đáo.” Giọng nói có ẩn ý khác của Cao Nguyên Hương ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

Cao Nguyên Hương muốn hòa nhập với giới thượng lưu, cho nên cô ta nghiên cứu rất kỹ về hàng hiệu cao cấp, bao gồm một số trang sức, theo cô ta, một đôi nhẫn “đơn giản” như vậy cũng đủ cho thấy thân phận của người phụ nữ trong miệng Thi Liên Chu “thấp kém” đến mức nào.

Tin tức này thật sự khiến cho người khác vui vẻ, từ nay về sau, cô ta sẽ không còn là vị thái thái bị người ta coi thường nhất của nhà họ Thi nữa.

Nhất thời, Cao Nguyên Hương cảm thấy khẩu vị rất tốt.

Sắc mặt Thi Lam Chu càng ngày càng khó nhìn.

Đàm Vi Vi lại nhìn Thi Liên Chu thêm mấy lần, trong lòng cô ấy hơi ghen tị, người có thể để cậu út của cô ấy đeo chiếc nhẫn trên tay, thì không phải người bình thường, xem ra hai người có tình cảm thật sự.

Ôn Hoa Anh vui mừng đến nỗi cười không thấy mắt, bà ấy biết lão ngũ tuyệt đối không lừa bà ấy!

Bà ấy sắp có con dâu rồi!

Thi Bỉnh Thiên cũng nhíu mày, sự ngạc nhiên hiện lên trong đôi mắt, ông ấy cũng cho rằng “Con dâu” gì đó, chỉ là Thi Liên Chu nói đối phó mà thôi, nhưng bây giờ xem ra không phải.

Mọi người đều có suy nghĩ riêng của mình.

Thi Liên Chu rời khỏi bàn tiệc trước, nhìn thấy anh vắt áo lên tay rời đi khiến Đàm Vi Vi cảm khái một câu: “Cậu út của con đẹp trai như vậy, còn có năng lực nữa, không biết mợ út của con là người như thế nào.”

Thi Lam Chu mắng: “Cái gì mà mợ út chứ, ngay cả bát tự cũng chưa chắc hợp đâu!”

Ôn Hoa Anh không thể nghe nổi lời nói xui xẻo như vậy, bà ấy trừng mắt nhìn Thi Lam Chu: “Mẹ thấy chuyện hôm nay thì chắc chắn thành rồi!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-289.html.]

Thi Lam Chu nhìn người mẹ bướng bỉnh của mình mà không nói nên lời, nghĩ đến bộ dạng đau khổ của Tưởng Nguyên Trinh sau khi Thi Liên Chu kết hôn khiến cô ta không thể chịu đựng được, cũng không biết nên thông báo trước tin tức này cho Tưởng Nguyên Trinh như thế nào.

Đàm Vi Vi nhìn Thi Lam Chu, cô ấy nhỏ giọng nói: “Mẹ, mẹ đừng quản chuyện của cậu út nữa, kẻo chọc giận cậu ấy.”

Thi Lam Chu dựng ngược lông mày, tức giận đến muốn chống nạnh, nhưng nghĩ đến tính tình của Thi Liên Chu thì cuối cùng cô ta vẫn im lặng.

Đan Uyển có khuôn mặt dịu dàng, cô ấy ngẩng đầu nhìn Thi Lam Chu: “Mắt nhìn của Liên Chu chắc chắn không thấp, chị nghĩ cô gái mà cậu ấy tìm chắc không tệ đâu, chúng ta thực sự không nên can thiệp, bản thân cậu ấy thích là được rồi, nếu không thì cố gắng ép bọn họ ở bên nhau, em có chắc cậu ấy sẽ bằng lòng không?”

Thi Lam Chu nản lòng trước lời quở trách nhẹ nhàng của Đan Uyển.

Đúng vậy, nếu Thi Liên Chu thực sự là người mặc cho người khác sắp xếp thì cậu ấy và Tưởng Nguyên Trinh đã trở thành một cặp từ lâu rồi, bọn họ cũng không cần lãng phí nhiều thời gian như vậy với mối quan hệ không rõ ràng, khiến người chị như cô ta bị kẹp ở giữa cũng không thoải mái.

Chuyện này, cô ta đúng thật sự không thể quản được.

...

Thi Liên Chu một tay cầm vô lăng, một tay mở hộc chứa đồ rồi lấy hộp t.h.u.ố.c lá ra, anh châm một điếu thuốc đưa lên miệng, khói tràn ngập trong xe, anh còn nhìn qua hộp nhỏ trên ghế phụ, vẻ mặt khá lười biếng.

Vịnh Phong Lâm.

Xe của Thi Liên Chu còn chưa dừng lại thì anh đã nhìn thấy Tưởng Nguyên Trinh ở trước cửa nhà mình.

Sắc mặt anh không thay đổi, quay đầu xe chuẩn bị trở về xưởng, nhưng Tưởng Nguyên Trinh lại ném túi xách trong tay, lao mình đến trước xe, dang tay chặn đường đi của anh.

Sắc mặt Thi Liên Chu đột nhiên trầm xuống.

Anh mở cửa bước xuống xe, không thèm nhìn Tưởng Nguyên Trinh mà mở cửa chuẩn bị vào nhà.

“Chờ đã! Thi Liên Chu!” Tưởng Nguyên Trinh sốt ruột, chạy đến nắm lấy cánh tay Thi Liên Chu.

Thi Liên Chu chộp lấy cổ tay của cô ta, dùng sức kéo ra, dùng tay phủi nhẹ vài cái, chán ghét lùi lại hai bước.

DTV

Tưởng Nguyên Trinh bị ánh mắt chán ghét của anh làm cho đau đớn, cô ta không nhịn được mà rơi nước mắt, nhưng cô ta vẫn rất kiên trì nhìn chằm chằm anh: “Anh năm, em đã làm gì sai mà khiến anh chán ghét như vậy?”

Cô ta đã chờ đợi rất lâu, nhưng vẫn chưa nhận được một lời xin lỗi nào từ anh.

Bây giờ cô ta đã hạ thấp tôn nghiêm tìm đến tận nhà, nhưng lại bị từ chối ở ngoài cửa, vì sao mối quan hệ giữa họ lại trở nên như thế này?

Cô ta thực sự thua kém người phụ nữ quê mùa đó sao?

“Biết tôi chán ghét còn đến đây làm gai mắt tôi à?” Trong đôi mắt phượng hẹp dài của Thi Liên Chu tràn đầy lạnh lùng, giọng nói của anh cũng vô cùng lạnh nhạt.

Sự đau khổ tràn ngập trên khuôn mặt xinh đẹp của Tưởng Nguyên Trinh, cô ta rơi nước mắt vì những lời nói lạnh lùng thẳng thắn của anh, thân hình mảnh mai của cô ta không ngừng run rẩy, nhưng giọng điệu vừa hận vừa gay gắt: “ Rốt cuộc cô ta có gì tốt chứ? Rốt cuộc người phụ nữ đó có gì tốt chứ?”

Thi Liên Chu lông mày nghiêm nghị, nói từng chữ một: “Nếu cô dám đổ chuyện này lên người cô ấy, thì cứ thử xem.”

Trong lòng Tưởng Nguyên Trinh đau đến tê dại, cô ta đột nhiên kích động mà nói: “Anh thích trẻ con à? Em biết cô ấy sinh con cho anh rồi, em cũng sinh được! Thật đấy, anh năm, em cũng sinh được mà, anh muốn sinh bao nhiêu đứa cũng được! Xin anh nhìn em đi, nhìn em đi mà!”

Thi Liên Chu cau mày, sự lạnh lùng và chán ghét lộ ra trong giọng nói của anh: “Tôi không có hứng thú với cô.”