Thi Liên Chu dắt áo khoác trên cánh tay, dáng người cao ráo, thẳng tắp, cơ thể như ngọc.
Đôi mắt đẹp hơi nheo lại, môi mỏng khẽ mím chặt, đi đến gần Ôn Hoa Anh.
“Lão ngũ, trên đường đi có mệt không? Mau vào nhà, mẹ đã nấu cơm xong rồi.” Ôn Hoa Anh hỏi han ân cần với Thi Liên Chu một phen, dáng vẻ chăm sóc chu đáo của bà ấy đều rơi vào mắt của những người đang ngồi trong phòng, thế là lại một trên thổn thức, cảm thán.
Trong đại viện này, người nào mà không biết lão ngũ nhà họ Thi chính là bảo bối trong lòng bàn tay, là đầu quả tim của bà cụ Ôn Hoa Anh?
Cao Nguyên Hương nhìn thấy thì động tác vuốt bụng của cô ta cũng dừng lại, ánh mắt tối đi.
Nhìn lão ngũ này mà xem! Không cần làm gì cả cũng có thể cướp lấy sự chú ý của nhiều người trong nhà như thế, mà lão tứ- chồng của cô ta thì giống như người vô hình, ở nước ngoài một thời gian dài cũng không nghe thấy ông bà cụ hỏi han vài câu, đến cô ta ở lại trong ngôi nhà này cũng không có địa vị gì.
Thi Liên Chu mang khí chất tự phụ, nghe Ôn Hoa Anh hỏi nhiều như vậy nhưng anh cũng không trả lời mà một bàn tay với khớp xương rõ ràng cầm một hộp quà được gói lại rất tinh xảo đưa sang, thuận miệng nói: “Tổ yến.”
Ôn Hoa Anh nhận lấy, trong chớp mắt ý cười trên mặt lại càng đậm hơn nhưng ngoài miệng thì phàn nàn: “Lại tiêu tiền bậy bạ, kiếm được nhiều tiền như thế thì giữ lại lo cưới vợ cho mình, mua đồ cho mẹ làm gì?”
Thi Liên Chu không phản bác. Sau đó giọng nói của anh vừa trầm thấp vừa lạnh lùng: “Đều đến rồi sao?”
Ôn Hoa Anh nghe vậy thì sẵng giọng: “Còn không phải sao? Chỉ chờ một mình con thôi, mau vào trong thôi!”
Hai mẹ con đi vào nhà, trên đường đi lại không thiếu một trận hàn huyên. Vì thời gian Thi Liên Chu ở đại viện ít nhất nên mối quan hệ giữa anh và mọi người trong nhà cũng không tính là quá thân thiết, kể cả lời nói cũng không tính là quá kính trọng.
Anh ngồi xuống bên cạnh Thi Khâm Chu, mở miệng chào một tiếng: “Anh cả.”
Thi Khâm Chu nhìn em trai mình một cái, ánh mắt ra hiệu ông cụ đang tức giận, em trai nên kiềm chế thì hơn.
Thi Liên Chu tự rót cho mình một ly nước, ngước mặt nhìn Thi Bỉnh Thiên đang theo dõi mình, hé miệng gọi một tiếng mà không hề có thành ý: “Cha.”
Khóe mắt Thi Bỉnh Thiên quét đến Ôn Hoa Anh ôm tổ yến vui mừng hớn hở chạy vào nhà bếp, ông ấy cảm thấy mình bị đối xử bất công thì không khỏi cười lạnh: “Anh còn biết tôi là cha anh hả? Anh nói cho tôi biết, anh chạy đến Hồng Kông để làm gì?”
Thi Liên Chu uống một ngụm nước, nghe cha mình nói thì mày đã nhíu lại, nói một câu cũng không biết là đang giễu cợt hay đang mỉa mai: “Tin tức của cha cũng nhanh nhạy quá nhỉ!”
Khóe miệng Thi Bỉnh Thiên co rút, ông ấy vỗ lên bàn, cao giọng nói: “Thằng nhóc nhà anh đừng giả bộ với tôi!”
“Con là người làm ăn, đến Hồng Kông khai thác nghiệp vụ cũng là chuyện bình thường.” Mắt phương của Thi Liên Chu nheo lại, ánh mắt anh ấy rất hờ hững, lời nói ra cũng rất thản nhiên.
Thi Bỉnh Thiên nhíu mày, ông ấy vừa muốn nói chuyện thì Thi Khâm Chu đã cười nói: “Cha, cha cũng biết Liên Chu bận rộn làm ăn, chỉ đi một chuyến đến Hồng Kông mà thôi, không phải chuyện lớn gì đâu ạ, vả lại hôm nay là tiệc gia đình.”
“Đúng đó, ăn một bữa cơm cũng không yên.” Ôn Hoa Anh vừa đi từ trong phòng bếp đi ra, giọng nói tỏ ra ghét bỏ.
Thi Bỉnh Thiên lại vỗ bàn một cái nữa, trên gương mặt chính trực của ông ấy cực kỳ nghiêm khắc: “Cái gì mà không phải chuyện lớn? Làm ăn thì làm ăn, còn chạy đến bữa tiệc của hai nhà Ân - Hoắc làm gì? Cha thấy nó có lòng muốn gây chuyện thì đúng hơn.”
Thi Liên Chu đứng dậy, cầm áo khoác trên ghế, giọng nói rất bình tĩnh: “Nếu cha đã không chào đón thì con đi trước đây!”
Thi Bỉnh Thiên nghe thấy, suýt nữa đã tức đến xuất huyết não nhưng Ôn Hoa Anh lại trừng mắt liếc ông ấy một cái, vội vàng chạy qua kéo Thi Liên Chu: “Con mau ngồi xuống, bệnh tâm thần của cha con lại tái phát, không có việc gì đâu, con không cần để ý đến ông ấy, chúng ta ăn cơm của chúng ta là được.”
“Vậy sao?” Thi Liên Chu kéo dài giọng, hỏi ngược lại một câu, trên gương mặt lạnh lùng lộ vẻ chế giễu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-287.html.]
DTV
Thi Liên Chu nghe lời mẹ mình ngồi xuống, Ôn Hoa Anh mới phụ họa thêm một câu: “Đúng vậy, ông ấy chính là như vậy.”
Thi Bỉnh Thiên tức đến mức không còn lời nào để nói, ông ấy dứt khoát nhắm mắt lại, dựa vào ghế dưỡng thần, mắt không thấy thì lòng không phiền.
Thi Bỉnh Thiên cảm thấy ông ấy sinh đứa con trai này ra để khắc chính mình.
Trên bàn cơm, sau khi Thi Bỉnh Thiên nặng nề ra lệnh, tất cả mọi người mới cầm đũa lên.
Trên bàn cơm của nhà họ Thi chính là không nói chuyện lúc đang ăn, Đàm Vi Vi ngồi nhìn cậu út ở phía đối diện, miệng mím chặt, cô ấy xoay ngón tay, do dự rất lâu mới lên tiếng: “Cậu út, cháu có việc muốn nhờ cậu, cậu có thể giúp cháu không?”
“Đàm Vi Vi!” Đàm Chính Quang nhấn mạnh hô lên một tiếng.
Từ xưa đến nay anh ấy luôn biết người em vợ này không dễ chọc vào, làm việc gì cũng khác người thường nên anh ấy e sợ con gái mình sẽ chọc giận người em vợ này, theo anh ấy thấy đến lúc đó có thể Thi Liên Chu cũng sẽ không nhớ đến tình cậu cháu gì đó.
Đàm Vi Vi không vui bĩu môi, cô ấy cũng mặc kệ Đàm Chính Quang, chỉ trông mong gọi: “Cậu út!”
Thi Liên Chu mở mắt nhìn Đàm Vi Vi, lời ít ý nhiều nói: “Nói!”
Được cậu út trả lời, trong chớp mắt Đàm Vi Vi lập tức nở nụ cười không thấy mắt, cô ấy cũng không dám trì hoãn nữa, vội vàng nói: “Là thế này ạ, có mấy người bạn tốt học cùng lớp với cháu đều là người hâm mộ của Cao Nhất Cầm, cậu út có thể cho cháu đi cửa sau, để cháu dẫn các bạn học của mình vào gặp người thật không ạ?”
Dứt lời, vẻ chờ mong trên mặt càng rõ ràng hơn.
Thời này, hình ảnh, áp phích của ngôi sao điện ảnh được dán khắp phố lớn ngõ nhỏ, mà Cao Nhất Cầm chính là một nữ minh tinh đang rất nổi tiếng.
Đàm Vi Vi cũng chưa khoe khoang nhưng người trong lớp học đều biết ông chủ công ty điện ảnh Vạn Chu là cậu út của cô ấy, mà Cao Nhất Cầm là ngôi sao của công ty, vì vậy muốn gặp người thật một lần cũng không quá khó.
Ở cái tuổi này, những cô bé như Đàm Vi Vi thường sĩ diện hảo, bằng không cô ấy cũng không nhắc đến chuyện này khi đang trên bàn cơm.
Nhưng vì thường ngày muốn gặp mặt cậu út cũng không quá dễ dàng, ông ngoại nói một câu rất đúng: Cậu út trăm công ngàn việc.
Thi Liên Chu thản nhiên nói: “Để Mạnh Lam dẫn mấy đứa đến công ty.”
“Vâng!” Đàm Vi Vi phấn khích nhảy lên, trong thoáng chốc khẩu vị cũng được kích thích mà ăn ngon hơn.
Thi Lam Chu không vừa mắt với hành động này của con gái, giọng điệu của cô ta cũng không còn tốt: “Mỗi ngày không lo học hành cho giỏi, gặp minh tinh cái gì?”
Tâm trạng Đàm Vi Vi đang tốt nên không muốn phản bác, chỉ đắc ý vùi đầu ăn uống.
Lúc này Thi Khâm Chu nói: “Cha, con nghe Ninh Chu nói con gái của chú Trương sắp kết hôn, cha xem thế nào?”
Thi Bỉnh Thiên nghe vậy thì buông đôi đũa trong tay mình xuống, trầm ngâm một lúc, nói: “Để mẹ con đi một chuyến đi.”
Trái lại Ôn Hoa Anh cũng không phản bác, giọng nói của bà ấy vừa nhẹ nhàng, vừa cảm thán: “Lão Trương đã rời khỏi thủ đô nhiều năm như vậy rồi, không nói đến mối quan hệ giữa hai nhà chúng ta, mà riêng việc trước đây có thể tìm thấy Nam Châu trở về, ông ấy cũng đã góp không ít công sức, tôi nên đi một chuyến này.”
P/s: Cả nhà ơi, hôm nay chương dừng ở đây nha. Chúc mọi người có buổi tối vui vẻ và an yên ah!!!