Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 484




Khương Chi xem như không nghe thấy mà chỉ khẽ gật đầu với cha Vân và mẹ Vân, rồi cầm rau dại, xoay người rời đi.

Giang Noãn Xuân vốn dĩ còn đang co rúm, rụt rè, không rên lên một tiếng nhưng vừa nhìn thấy thái độ của Khương Chi thế này thì không nhịn được nhíu mày: “Tôi đã trở về thôn Khương Gia rồi, cô cũng nên đến thành phố Thanh xem thế nào đi chứ!”

Ánh mắt Khương Chi lóe lên tia sáng rất có ý sâu xa, cô quay đầu, cong khóe môi lên cười: “Cô bớt lo chuyện người khác đi!”

Khương Chi thật sự không biết vì sao những người này lại rảnh rỗi như thế, chuyện gì cũng muốn thò một chân vào.

Vân Mông hít sâu một hơi, ông ta nhìn Giang Noãn Xuân nói: “Chuyện này xem như xong, em dẫn mấy đứa bé trở về đi, anh sẽ tự mình đưa mấy mẹ con quay về thành phố Thanh.”

Mẹ Vân đứng một bên đã khóc đến mức hai mắt cũng đỏ bừng, bà ấy vội phụ họa theo: “Đúng vậy Noãn Xuân, cháu mau trở về đi! Để Vân Mông đưa cháu về, chỉ cần từ từ nói chuyện với cha mẹ cháu thì không có vấn đề gì nữa đâu, đang êm đẹp mà chạy đến đây thế này là chuyện thế nào?”

Giang Noãn Xuân lảo đảo lùi lại mấy bước, mặt mày cô ta tái nhợt: “Tôi không muốn trở về, nhà họ Giang chọc phải phiền phức, cả nhà đều phải chết, tất cả đều sẽ c.h.ế.t cả thôi, tôi mới không cần quay về đó để chịu chết, các người tự đi đi!”

Dứt lời, cô ta hét lên một tiếng rồi chạy xa.

Mẹ Vân nghe cô ta nói mà hoảng hốt, mặt mày không còn chút m.á.u nào, cánh tay run rẩy không nói nên lời.

Vân Mông cau mày, hoảng hốt đuổi theo.

Mắt hạnh của Khương Chi cũng nheo lại, cô nhìn theo bóng dáng của Giang Noãn Xuân đã chạy xa, cô im lặng rất lâu, sau đó lại ung dung bước đi.

Cô đã nói mà, nếu không phải nhà họ Giang xảy ra chuyện thì làm sao Giang Noãn Xuân lại chủ động từ bỏ cuộc sống giàu sang ở nhà họ Giang mà chạy đến nơi hỗn tạp như nhà họ Khương như thế, trên đời này vốn dĩ không có chuyện gì mà vô duyên vô cớ cả.

Mọi chuyện trên đời đều có nhân quả.

“Bà chủ Khương!” Mẹ Vân nhìn theo bóng lưng của Khương Chi, không nhịn được mà la lên một tiếng.

Khương Chi dừng chân, quay đầu nhìn mẹ Vân, giọng nói của cô rất thản nhiên: “Chuyện của Giang Noãn Xuân và nhà họ Giang không liên quan đến tôi, tôi cũng không có cách gì giúp được cả, các người muốn quản chuyện nhà họ Giang thì trả tiền lại cho tôi, tôi sẽ tìm người khác đến xây nhà.”

Bờ môi mẹ Vân run rẩy, bà ấy bị giọng nói lạnh lùng của Khương Chi làm cho đau nhói.

Cha Vân nhíu mày, một mặt không tán thành nói: “Bà chủ Khương, tuy còn chưa biết rõ chuyện này thế nào nhưng cô cũng đã bị liên lụy vào rồi, nếu nhà họ Giang thật sự là nhà mẹ đẻ của cô, cô thật sự không muốn đếm xỉa đến sao? Làm so cô có thể lạnh lùng như vậy?”

Khương Chi nghe nói như vậy thì ánh mắt cũng lạnh lẽo, giọng nói càng giá rét hơn: “Lạnh lùng sao? Giống như Giang Noãn Xuân đã nói, nếu nhà họ Giang thật sự đã chọc phải phiền phức gì đó thì tôi phải giúp bọn họ giải quyết sao? Hay là nói tôi phải giúp cha mẹ ruột chưa từng gặp mặt, chưa từng nuôi dưỡng tôi?”

“Nếu các người thật sự quan tâm chuyện của nhà họ Giang thì có thể tự kéo nhau đến đó, kéo theo tôi cũng là danh bất chính, ngôn bất thuận.”

“Các người có biết cái gì gọi là bắt cóc đạo đức không? Chính là hành vi hiện tại của các người.”

Lúc Khương Chi nói chuyện, khóe môi cô cong lên, ẩn chứa ý giễu cợt.

Chuyện này vô duyên vô cớ lại rơi lên đầu cô cũng đâu phải do cô cầu đến, Khương Chi không có hứng thú nhào vào gánh chịu nguy hiểm trong đó.

“Chuyện xây nhà ở đây cũng không cần đến các người nữa rồi, mau chóng trả tiền và bản vẽ lại cho tôi đi!” Trong mắt Khương Chi không hề có chút d.a.o động nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-284.html.]

Dứt lời, Khương Chi đã đi thẳng đến nhà Khương Đức Hải.

Đúng lúc Điền Hoán Mai vừa bước ra tưới rau ở sân trước, bà ấy nhìn thấy Khương Chi thì vui mừng thốt lên: “Cháu gái, trở về rồi hả?”

Thật ra hai người họ cũng mới gặp nhau vào mấy ngày trước nhưng bởi vì mỗi lần nhìn thấy Khương Chi đến thì đều có chuyện tốt nên dần dần Điền Hoán Mai đã tự xem Khương Chi giống như thần tài, sự nhiệt tình của bà ấy dành cho Khương Chi còn nhiều hơn với con gái ruột của mình.

Khương Chi gật đầu nói: “Thím, chú Đức Hải có ở nhà không ạ?”

“Có, có, ông ấy còn đang ngủ kia kìa, cháu vào trong nhà ngồi!” Điền Hoán Mai vừa cười vừa nói.

Khương Chi vừa mới vào nhà thì Khương Dược Tiến đã lập tức vọt ra như một quả pháo nhỏ, vừa nhìn thấy người đến là Khương Chi, cậu nhóc cũng ngẩn người, một lúc sau mới nghi ngờ hỏi: “Dì Khương Chi, cháu còn tưởng nhà dì đã dọn đi rồi. Tiểu Qua đâu rồi ạ? Cậu ấy không đi học sao?”

Nhắc đến người bạn Tiểu Qua, Khương Dược Tiến còn bất mãn bĩu môi. Đã lâu rồi cậu bé cũng không thấy Tiểu Qua quay lại.

Khương Chi khẽ cười nói: “Tiểu Qua còn đang ở trấn Đại Danh, không phải nhà của dì đã bị sập rồi sao, vì vậy mà dì không thể quay về đây, nếu cháu có thời gian rảnh rỗi thì đến trấn Đại Danh tìm Tiểu Qua chơi, được không?”

“Thật sao? Cháu thật sự có thể đến trấn Đại Danh tìm Tiểu Qua chơi sao?” Khương Dược Tiến cực kỳ vui mừng.

Với mấy đứa bé mà nói, có thể lên thị trấn chơi luôn là chuyện vui vẻ, giống như Tiểu Qua trước đây cũng vậy.

DTV

“Tất nhiên!” Khương Chi khẽ gật đầu.

Trong lúc họ nói chuyện thì Khương Đức Hải cũng nghe thấy tiếng nói mà đi ra, nhìn thấy người đến là Khương Chi, ông ấy lập tức cười: “Chú nghe giọng nói thì nghĩ sao giống của cháu như vậy. Nhà cháu thế nào rồi? Bao giờ thì bắt đầu xây dựng?”

“Cháu tìm được người phù hợp thì bắt đầu ngay ạ. Đúng rồi chú Đức Hải, cháu đến thông báo với chú một tiếng, trước khi nhà được xây xong thì cháu không có cách nào để quay lại thôn được, trước đây cháu đã đóng tiền cho Tiểu Qua đi học ở trường tiểu học trong thôn nhưng bây giờ đứa nhỏ không học được, chú có thể nhường suất học đó lại cho đứa bé khác trong thôn chúng ta không?”

Khương Chi chậm rãi nói.

Cô chuẩn bị để bốn đứa bé đến nhà trẻ trong thị trấn nhưng nếu bỏ không xuất học đã đóng tiền rồi kia thì lãng phí quá, mà trong thôn thì có rất nhiều đứa bé phải ở nhà vì không có tiền đóng học phí, vì vậy không bằng cô cứ tặng lại cho người khác thì hơn.

Khương Đức Hải nghe Khương Chi nói thì lẳng lặng gật đầu.

Ông ấy ngẫm nghĩ một lát, nói: “Người thích hợp để được nhận xuất này cũng không phải ít. Được rồi, để chú đi hỏi thăm.”

Khương Chi gật đầu, trầm ngâm nói: “Vâng, vậy chuyện này cháu đành nhờ chú Đức Hải. còn một vấn đề nữa là ngọn núi Chi Tử sau thôn chúng ta, cháu có thể nhận thầu không ạ?”

Khương Đức Hải sững sờ, hoảng hốt nói: “Nhận thầu núi? Cháu nhận thầu núi làm gì?”

Vào những năm 80, việc nhận thầu núi hoang vẫn chưa được lưu hành, tất cả mọi người đều có thể tùy ý lên núi thu hoạch, nhà nào có tiền dư dả mà thầu núi chứ? Vả lại cũng không có người nào xem trọng những thứ trên núi cả.

Bình thường mọi người cũng chỉ lên núi hái rau quả dại về ăn, từ đó cũng không thấy được cơ hội buôn bán nào.

Khương Chi cười khẽ, tùy ý nói: “Cháu nghĩ núi hoang cứ để đó thì vẫn là một vùng hoang dại, mà còn là một ngọn núi lớn như thế nên cháu muốn rào lại, trồng một ít cây ăn quả, nuôi một số con gà, vịt, gia súc thì tốt hơn rất nhiều.”