Một đêm này Khương Chi không làm gì cả, cô chỉ tâm sự về “giá trị quan” với mấy đứa bé.
Chấp nhất của Tiểu Ngự rất khó thay đổi, mãi đến một giây trước khi chìm vào giấc ngủ thì nhóc con vẫn còn hỏi: “Mẹ, bao giờ đi Hồng Kông vậy ạ?”
Sáng sớm hôm sau, Vân Tường đã dẫn người nhà của mình đến nhà xuất bản.
Khương Chi nhìn thấy cả nhà Vân Tường đứng trước mặt mình một cách chỉnh tề thì nhíu mày một cái, Khương Chi không có ý định để họ bước vào, chỉ nói: “Mấy người đi đi! Hôm nay tôi quay về thôn Khương Gia, nếu có vấn đề gì thì hãy tìm Giang Noãn Xuân, tôi không biết gì cả. Vừa khéo mọi người cũng có thể đến đó khảo sát diện tích và địa hình, rồi nhanh chóng thi công xây dựng nhà cho tôi.”
Khương Chi thản nhiên nói thẳng như vậy đã khiến sắc mặt của mẹ Vân Tường lập tức thay đổi, biểu cảm trên mặt bà ấy rất phức tạp, bà ấy cũng không biết làm thế nào.
Khuôn mặt Vân Mông đen xì, trong mắt lộ ra tia sáng lạnh lẽo: “Xảy ra chuyện lớn như vậy, sao cô còn có thể bình tĩnh như thế?”
“Anh!” Vân Tường cũng buồn bực, bà ấy đã nói trước việc này hoàn toàn không liên quan gì đến Khương Chi, cô cũng chỉ là người vô tội bị hại mà thôi, bây giờ Khương Chi không những bị những người từng là người nhà vơ vét tài sản mà còn bị những người ngoài cuộc như bọn họ chỉ trích nữa sao?
Sắc mặt Khương Chi thay đổi, giọng nói đã lạnh lùng hơn: “Có ý kiến sao? Vậy thì nghẹn ở đó đi! Tôi thấy xem ra các người không muốn bàn chuyện làm ăn này nữa rồi.”
Lửa giận trong lòng Vân Mông bốc thẳng lên đầu: “Ban đầu việc này cũng có một phần của cô, nếu không vì sao Giang Noãn Xuân phải ngàn dặm xa xôi chạy đến trấn Đại Danh này tìm người thân? Lẽ nào cô không hề quan tâm đến người nhà chân chính của mình sao?
Khương Chi bị chọc giận đến mức tức cười, giọng nói của cô trở nên âm u: “Anh quan tâm Giang Noãn Xuân như thế thì đi tìm cô ta mà hỏi, liên quan gì đến tôi? Vì sao tôi phải quan tâm đến bọn họ? Hoàng đế chưa vội mà thái giám đã gấp.”
Trong chớp mắt, mặt mũi của Vân Mông cũng trở nên méo mó, suýt nữa ông ta đã không thở nổi.
“Được rồi, đến thôn Khương Gia thôi, có chuyện gì thì đợi gặp Giang Noãn Xuân rồi nói.” Cha Vân ngăn cản con trai đã không thể bình tĩnh được nữa, ông ấy ngẩng đầu nhìn Khương Chi, rút ra một điều thuốc rồi nói.
Khương Chi không có ý định mang theo bốn đứa nhỏ nên cố ý để Vân Tường ở lại nhà xuất bản trông chừng chúng giúp mình.
Sau cùng, Khương Chi và cha Vân, mẹ Vân, Vân Mông cùng lên xe về thôn Khương Gia.
Trên đường về thôn Khương Gia, mặt mũi Vân Mông đều đen thui, ông ta nhìn Khương Chi không còn thấy thú vị nữa mà thậm chí còn có vẻ chán ghét.
Khương Chi lạnh lùng cười, cô không thèm để ý đến ông ta. Lúc này Khương Chi đã có thể hiểu được vì sao Vân Mông lớn tuổi như vậy mà còn chưa kết hôn, xem ra trong lòng ông ta chưa được thỏa mãn, đoán chừng có tình cảm phức tạp gì đó với Giang Noãn Xuân mà không muốn người khác biết đến.
Nếu không Khương Chi thật sự không tìm ra lý do nào khác.
Trái lại với Vân Mông, trên đường đi, mẹ Vân không ngừng nhìn Khương Chi, khi thì trong mắt như chứa lệ nóng, khi thì cúi đầu khóc nức nở, tóm lại cảm xúc chập trùng rất lớn, xem ra tình cảm của bà ấy với em gái Thẩm Hoan của mình rất sâu.
DTV
Khương Chi dời ánh mắt, cô thật sự không thể đồng cảm với tình cảm của mẹ Vân.
Lúc trở lại thôn Khương Gia, cha Vân đi theo Khương Chi đến đo đạc diện tích mảnh đất, thăm dò thực địa, còn Vân Tường dẫn mẹ Vân tìm đến nhà họ Khương, nhìn dáng vẻ ông ta không kịp chờ đợi thế kia, giống như chỉ sợ em gái họ bảo bối của mình sẽ bị người nào đó bắt nạt.
Trên mảnh đất, ngôi nhà gỗ bị sụp đổ vẫn còn nằm trên đất, chỉ là mảnh đất trống được cô quy hoạch ra đã được người đóng hàng bằng gỗ bao quanh lại.
Cha Vân ngậm điếu thuốc bên miệng, lấy dụng cụ đo đạc từ trong rương ra, ông ấy cũng không nói chuyện với Khương Chi.
Khương Chi càng không hứng thú nói chuyện phiếm với người ta, cô đưa tay nhìn đồng hồ, rồi nói với cha Vân: “Ông nhìn trước đi, tôi muốn lên núi một chuyến.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-283.html.]
Cô không có nhiều cơ hội trở về thôn Khương Gia, hôm nay vừa được rảnh rỗi cũng là lúc cô muốn lên núi xem thử có thể kiếm được chút tiền lời trong hệ thống không, dù sao trên núi cũng đều là báu vật, để đó mà không dùng đến thì quá lãng phí.
Cha Vân khẽ gật đầu mà không hỏi nhiều.
Khương Chi bắt đầu lên núi Chi Tử.
Vào tháng tư, rừng núi đã bắt đầu rậm rạp hơn, các loại hoa đua nhau nở, ong bướm nhảy múa theo dọc đường lên núi.
Trời tháng tư với gió xuân phơi phới, vạn vật đầy sức sống chính là phong cảnh đẹp nhất thế gian.
Khương Chi đi chưa được bao xa thì đã nhìn thấy một đám rau dại xanh mơn mởn, mọng nước, nhìn rất đẹp mắt.
Khương Chi tiện tay hái một ít rau dại, chuẩn bị mang về làm món sủi cảo rau dại cho mấy nhóc con kia. Không bao lâu sau, một mùi thơm phức đã xộc vào mũi Khương Chi khiến cô phải ngẩng đầu lên nhìn, từng chùm hoa hòe trắng như tuyết lập tức đập vào mắt cô, màu sắc của cánh hoa vô cùng tươi tắn, nặng trĩu, hương thơm nồng.
Một đám hoa hòe rất lớn, lá cây xanh mướt, màu hoa tươi tắn mê người.
Khương Chi hơi ngạc nhiên, cây hoa hòe kia khá thấp nên cô chỉ cần vươn tay lên là có thể hái được một mớ. Theo Khương Chi biết, hoa hòe còn tươi thì có thể làm những món như chiên, chưng, tất cả đều có hương vị rất riêng biệt.
Vả lại ở thành phố, hoa hòe tươi có giá rất cao.
Ánh mắt Khương Chi sáng lên, đặt rau dại bên cạnh gốc cây hoa hòe, vươn tay lên hái, từng chùm hoa hòe trắng như tuyết rơi vào tay cô, để lại một mùi thơm, còn có thể nghe thấy tiếng con ong không ngừng hút mật.
Khương Chi hái khoảng một giờ đồng hồ thì dưới mặt đất đã chất đầy những chùm hoa hòe.
[Có phải ký chủ muốn bán hoa hòe tự nhiên không?]
“Đúng.”
[Ting! Kiểm tra được hai cân hoa hòe tự nhiên, mỗi cân mười đồng, ký chủ vui lòng ấn vào ô “bán ra”!]
Lông mày của Khương Chi giãn ra, ấn vào ô “bán ra”, ngay sau đó những chùm hoa hòe vừa đặt trên mặt đất đã biến mất không thấy đâu nữa.
[Bán ra thành công. Chúc mừng ký chủ thu được hai mươi đồng.]
Một cân hoa hòe dại là mười đồng, nếu hái hết một đám hoa hòe lớn này xuống thì cũng phải hơn trăm cân, vụ mua bán này cũng không tệ.
Đáng tiếc Khương Chi không có thời gian ở trên núi hái hoa hòe suốt ngày, xem ra ở phương diện tạo tài sản trong hệ thống vẫn không thể thiếu người trong thôn hỗ trợ.
Khương Chi ngửa đầu nhìn hoa hòe nở trắng khắp nơi thì thở dài, thật sự giống như đang nhìn bảo bối mà thở dài. Khương Chi thấy thời gian cũng đã trễ nên nhặt mớ rau dại đã hái trước đó lên, rồi xuống núi. Cô phải suy nghĩ xem làm thế nào để có thể thu hoạch tất cả tài nguyên thiên nhiên chất lượng cao ở ngọn núi này vào túi mình.
Khương Chi vừa xuống núi thì nhìn thấy mấy người Vân Mông đang ồn ào ở ngôi nhà gạch đã bị đổ nát.
Khương Chi cũng chưa từng liếc nhìn đến Vân Mông và Giang Noãn Xuân một lần nào, cô quay đầu hỏi cha Vân: “Đã đo đạc xong chưa? Nếu còn chưa đo xong thì mấy người ở lại tiếp tục xem đi, tôi phải quay về trấn Đại Danh ngay.”
Vân Mông giận dữ: “Khương Chi, làm sao cô lại m.á.u lạnh như vậy?”