Hoa nở hai đầu, mỗi bên một cái.
Chuyện ở Khương Gia thôn tạm thời bị gác lại, Khương Chi về lại xưởng, ngồi ở trước bàn, vẻ mặt như có suy tư gì đó.
Cô thật sự không ngờ tới cô không phải là con của lão Khương gia, trước không nói tới chuyện này có bao nhiêu khiếp sợ, nhưng kỳ lạ thì lại có, dù sao thì gương mặt này của cô cũng có vài phần tương tự như là Bạch Hương Chi, nếu không trong suốt nhiều năm như vậy lại không có một ai nghi ngờ gì cả.
Khi trở về, Vân Tường vẫn nắm tay rất chặt, phẫn nộ và bất lực, nhưng cái cảm xúc này đã tan thành mây khói khi nhìn thấy Khương Chi.
Bà ấy có chút xấu hổ, nhẹ giọng nói: “Bà chủ…”
Khương Chi rót hai chén nước, nhẹ nhấp một ngụm, vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Nói một chút đi.”
Cô sẽ không nhận người thân, nhưng mà hoàn toàn không biết gì về nhà ba mẹ ruột mình thì cũng không được, nếu như lại là một đám người không khác gì với đám người của Khương gia thì cô muốn tiên hạ thủ vi cường, không muốn dính dáng tới một đám cao da chó cứ dính chặt vào tay.
Đôi tay của Vân Tường nắm ly nước, ngước mắt lên nhìn Khương Chi, biết cô muốn nghe cái gì nên bà ấy cũng không chần chờ nữa, nói ra tất cả những chuyện mà bà ấy biết.
Khương Chi lẳng lặng nghe, lâm vào suy tư.
Nhà họ Giang, định cư ở Thanh Thị.
So sánh với nhà lão Khương thì nhân khẩu ở nhà họ Giang cũng rất đông đúc, hoàn toàn khác với nhà họ Khương, không phải toàn là con gái, mà là sinh được ba trai một gái, người con gái này, chính là Giang Noãn Xuân, có lẽ nên nói là cô thì thích hợp hơn một chút.
Lại nói tiếp về nhà họ Giang, đúng thật là có quan hệ sâu xa với đại lão Quân Chính.
Ông Giang tên là Giang Du, là người Thượng Kinh, trong nhà làm chính trị, ở Thượng Kinh cũng được coi như là gia tộc trung lưu, sau khi đi học thì lại gặp được bà Giang là Thẩm Hoan, hai người có thể nói là nhất kiến như cố.
Những tình tiết phía sau thì lại rất m.á.u chó.
Tổ tiên của nhà Thẩm Hoan xuất thân từ địa chủ là thành phần không tốt, so sánh với nhà họ Giang ở Thượng Kinh thì một trên trời một dưới đất, nhà họ Giang không muốn cho con trai cưới Thẩm Hoan, tuy nhiên Gian Du đã quyết tâm, cuối cùng vì quá yêu nên đã đoạn tuyệt quan hệ với gia tộc.
“Chuyện này cũng do tôi ngẫu nhiên nghe được lúc mẹ và dì nhỏ nói chuyện với nhau”, Vân Tường trầm ngâm nói.
Bà ấy thật sự thích Khương Chi, cho nên cũng không có giấu diếm việc của nhà họ Giang, nếu như cô thật sự là con gái của nhà họ Giang, là em họ của bà ấy, thì đây đúng là chuyện rất tốt.
“Vậy sao.” Khương Chi không mấy hứng thú.
Cô thật sự không quan tâm đến dòng dõi nhà họ Giang như thế nào, hơn nữa nhà họ Giang ở Thượng Kinh cũng rất xa xôi, nhiều năm như vậy mà nhà họ Giang vẫn không đi tìm đứa con trai Giang Du này, đủ để chứng minh là bọn họ đã hoàn toàn coi ông ấy không tồn tại.
Giang Du và Thẩm Hoan công tác ở Học viện Mỹ thuật, bây giờ đang làm công việc vẽ tranh sách, đều là công việc chính thức, tiền công cũng không ít.
Theo lý thuyết thì Giang Noãn Xuân sẽ không rời khỏi nhà họ Giang giàu có, ngàn dặm xa xôi chạy từ Thượng Kinh đến trấn Đại Danh tìm cô, cô ta chạy tới cũng có thể chứng minh một chuyện, nhà họ Giang đã xảy ra chuyện.
Khương Chi nghĩ, giọng nói của cô mang theo vài phần không để ý, nói suy đoán của mình ra cho Vân Tường.
“Không thể nào?” Vẻ mặt Vân Tường khiếp sợ, hít một hơi khí lạnh.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, nếu như nhà họ Giang vẫn còn giàu có như trước, thì không lý nào Giang Noãn Xuân lại chạy tới một nơi hẻo lánh như trấn Đại Danh, hơn nữa sao cô ta lại có thể biết thân thế của cô?
Vân Tường có chút đứng ngồi không yên, sắc mặt nôn nóng nói: “Không được, bà chủ, tôi phải trở về nói với mẹ tôi một tiếng.”
Nhà dì nhỏ đối xử với nhà bọn họ không tồi, nếu như thật sự xảy ra chuyện gì thì bọn họ cũng không thể đứng ngoài cuộc được.
“Trở về đi.” Khương Chi nhàn nhạt nói.
“Bà chủ, cô không trở về cùng tôi sao? Vừa đúng lúc tôi muốn đi Hải Thành, cần phải bắt xe qua Thanh Thị, cô có thể đi cùng tôi mà!” Ánh mắt Vân Tường lập lòe, trong giọng nói còn toát ra vài phần chờ đợi mà chính bà ấy cũng không phát hiện ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-282.html.]
Đuôi lông mày Khương Chi hơi nhướng, ánh mắt nghi ngờ: “Tôi và người nhà họ Giang không quen biết nhau, tại sao lại phải đi?”
Vân Tường cứng họng, nhìn dáng vẻ không mấy hứng thú của Khương Chi thì biết từ đầu tới đuôi cô cũng chưa từnng muốn nhận người thân, nghĩ đến nhà dì nhỏ đối xử với Giang Noãn Xuân rất tốt thì tâm trạng của bà ấy lập tức rơi xuống đáy vực.
Không cần nghĩ cũng biết việc Giang Noãn Xuân chạy trốn, đã gây ra đả kích như thế nào với nhà họ Giang.
Nếu như Khương Chi đồng ý trở về, đối với nhà họ Giang cũng là một loại an ủi, đáng tiếc.
Vân Tường thở dài, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy bất lực, cuối cùng bản thân vội vàng trở về.
Khương Chi đợi ở nhà máy đến chạng vạng, làm hoành thánh cho bốn đứa nhỏ ăn rồi mới về nhà xuất bản.
Mọi việc trong nhà máy đã được phân công rõ ràng, bây giờ chỉ cần phó xưởng Vân Tường đi ra ngoài nói chuyện hợp tác, mua nguyên vật liệu trở về, đợi đến khi làm quần áo xong, là có thể mở bán thử rồi.
“Mẹ ơi, mẹ là được nhận nuôi ạ?” Dọc đường đi Tiểu Ngư đều vò đầu bứt tai, trở về nhà, mới dám hỏi ra điều đã nghẹn trong bụng từ nãy giờ, nghĩ đến đám người hôm nay là người họ Khương, cậu bé nói: “Con nghĩ cũng phải, bọn họ có vẻ ngoài đều rất xấu, không giống như mẹ.”
Tiểu Qua vừa nghe lời này thì nhếch miệng nói: “Anh nói có lý.”
Tiểu Tông và Tiểu Diệu cũng không nói gì, hai đứa nhóc đều không có ấn tượng gì đối với người nhà họ Khương, cũng không có cảm tình gì, cho nên dù thân thế của Khương Chi có ra sao, đối với bọn họ cũng không có ảnh hưởng gì.
Khương Chi cười cười, phụ họa nói: “Đúng là như vậy, mẹ xinh đẹp thế này, bọn họ không sinh nổi.”
DTV
Tiểu Ngự trợn trắng mắt về phía cô, nhỏ giọng nói thầm: “Không biết xấu hổ.”
Khương Chi cười nói, thu dọn đồ vật trong túi, đồ vật lấy về từ huyện Thấm cũng không ít, những đồ linh tinh vụn vặt làm cho căn phòng trống vắng có nhân khí hơn rất nhiều.
Lát sau, Khương Chi lấy ra một hộp gỗ hoa lệ từ trong túi.
Đuôi mắt cô nhướng lên, đây là khi ở Cảng Thành, Ngụy Di đưa lễ vật cho tiểu Tông, cô chưa từng mở ra.
“Đây là cái gì ạ? Vui không?” Tiểu Ngư là đứa thích mới mẻ, vừa nhìn thấy hộp gỗ trong tay Khương Chi thì ánh mắt trông mong đã hướng về đây, tò mò muốn xem bên trong có cái gì.
Khương Chi cũng không keo kiệt, đưa cái hộp cho Tiểu Ngự, nói: “Bạn của ba con tặng cho Tiểu Tông.”
Nhắc tới ba, Tiểu Ngự bĩu môi, đối với xưng hô này cũng không có hứng thú gì, nhưng cậu bé vẫn nhận lấy cái hộp, hứng thú bừng bừng mở ra, lúc sau lại kinh ngạc hô lên một tiếng: “Đây là vàng sao? Bạn bè nào mà hào phóng như vậy???”
Khương Chi hơi kinh ngạc, khi nhìn qua liền thấy một thỏi vàng hình viên gạch rất nặng đặt ở trong hộp gỗ.
Cảng Thành rất thừa mỏ vàng sao? Một hai đều phải tặng vàng?
Tuy rằng biết là với thân phận của Nguy Di sẽ không tặng loại đồ rác rưởi gì, nhưng mà một viên gạch vàng, cũng là chuyện lớn.
“Thật sự là cho Tiểu Tông sao?” Vẻ mặt Tiểu Ngự hâm mộ nhìn người đang Tiểu Tông đang bình tĩnh chơi rubik, trong mắt cậu nhóc cơ hồ muốn xuất hiện cả ký hiệu $, vẻ mặt vô cùng tham tiền.
“Đúng vậy.” Khương Chi gật đầu, cất vàng lại.
Ngay sau đó Tiểu Ngự nói: “Mẹ, khối vàng này rất đáng giá đúng không? Có phải là rất đáng giá đúng không?”
Khương Chi liếc mắt nhìn cậu bé, giả lả cười nói: “Chắc là vậy, nhưng mà cũng là tiền của Tiểu Tông.”
“Vậy thì không phải anh hai là người có tiền nhất trong chúng ta sao?” Tiểu Qua gặm quả táo, vui tươi hớn hở nói một câu.
Tròng mắt Tiểu Ngự vừa chuyển, đột nhiên rất da dáng mà ôm lấy cánh tay Khương Chi, làm nũng nói: “Mẹ ơi, chúng ta lại đi Cảng Thành một chuyến nữa đi được không? Được không ạ?”
Dáng vẻ này của cậu làm cho khóe miệng Khương Chi kéo lên, cảm khái một câu: “Tiểu Ngự, con đúng là đứa trẻ có năng lực.”