Bên trong nhà máy dệt may chật kín người, toàn bộ đều là công nhân cũ của nhà máy, lúc này bọn họ đang vô cùng vui vẻ, khuôn mặt tràn đầy tươi cười đứng trước mặt của Tằng Phương Phương đợi được trả lương, chỉ cần nhận đủ 3 tháng tiền lương, vậy thì gia đình nhỏ của họ có thể ăn tiêu trong thời gian rất lâu.
Hơn nữa nghe nói giám đốc mới của nhà máy còn đồng ý chọn một số người trong số họ để tiếp tục sử dụng, đây là một tin tức cực kỳ tốt.
Đối với những người đã làm việc trong nhà máy hơn nửa đời người như bọn họ mà nói, mất đi công việc này chẳng khác gì so với thấy trời sập xuống vậy.
Khương Chi vừa vào cửa, Lão Hầu liếc mắt một cái liền nhìn thấy, vui vẻ kêu lên: “Giám đốc mới của nhà máy đến rồi! Giám đốc mới của nhà máy đến rồi!”
Vừa nghe được những lời này, tất cả mọi người đều đồng loạt quay đầu nhìn về phía đó, trong lòng của Lý Đại Phúc cảm thấy có chút hụt hẫng, nhưng lúc này ông ấy cũng không có thời gian nghĩ nhiều như vậy, miệng chép chép mấy cái, sau đó tiến lên tiếp đón Khương Chi, cười nói: “Đồng chí Khương, cô nhìn xem, tất cả công nhân viên trong nhà máy của chúng tôi đều có mặt ở đây, ai ai cũng là người có tay nghề giỏi, đảm bảo có thể làm nhà máy may của cô hoạt động thật tốt.”
Ông ấy vừa nói xong, bầu không khí xung quanh lập tức trở nên yên lặng.
Thành thật mà nói, nếu bọn họ thực sự có thể khiến cho nhà máy may phát triển, thì nhà máy dệt may Hằng Sướng sẽ không phải đối mặt với tình trạng nợ nần và phá sản như vậy, lúc này không ai nhắc đến chuyện này, nhưng cũng chẳng ai muốn bỏ lỡ cơ hội lần này.
Một người phụ nữ giơ tay, nuốt nước bọt nói: “Tôi……. Tôi biết may vá, tôi có thể làm được!”
“Tôi cũng làm được! Tôi biết sử dụng máy may! Giám đốc Khương, xin hãy chọn tôi, chọn tôi đi!”
“Cô tránh ra, tôi biết thêu thùa, tay nghề thêu thùa của tôi rất tốt, đến nỗi khiến cho người ở các khu lân cận đều biết đến!”
Có người đi đầu thì cũng có cạnh tranh, trong lúc nhất thời, mọi người đều tranh nhau thể hiện bản thân, nhiệt tình lên tiếng, mong rằng có thể có được cơ hội làm việc này, cảnh tượng này cực kỳ giống như đấu tranh bằng cả sinh mệnh.
Lão Hầu thấy vậy thì vội vàng kéo người phụ nữ đang đứng sau lưng mình đến gần, cười haha nói với Khương Chi: “Giám đốc Khương, cô xem xem, đây là vợ của tôi, trước đây từng làm công việc may vá cho nhà địa chủ, khăn thêu do bà ấy thêu có thể bán lấy tiền!”
Khương Chi liếc nhìn người phụ nữ kia, sau đó lại nhìn nhóm người đang tích cực muốn đạt được cơ hội việc làm này.
Trên môi mỉm cười, cô chỉ vào Vân Tường đứng phía sau nói: “Đây là Vân Tường, phó giám đốc của nhà máy chúng ta, tôi không quản việc chọn người này, mấy người có thể nói chuyện với bà ấy, có cần người hay không đều do bà ấy quyết định.”
Nói xong, Khương Chi đi vào trong nhà máy, chuẩn bị xem xét máy móc ở trong nhà máy.
Vân Tường lại cực kỳ bình tĩnh trước trường hợp này, đối mặt với đám người đứng trước, bà ấy chỉ cười nói: “Từng người đứng ra giới thiệu.”
Lý Đại Phúc thấy bên này không có việc gì của mình, liền đi theo Khương Chi vào trong nhà máy, vừa đi vừa giới thiệu với giọng điệu phức tạp: “Nếu cô đã mở nhà máy may thì không thể thiếu được máy dệt, máy in nhuộm, trong nhà máy có năm máy dệt, trong đó máy in nhuộm có một chiếc được nhập khẩu từ nước ngoài.”
“Mặc dù máy móc ở trong nhà máy không mới, nhưng nhà máy của chúng tôi thường xuyên bảo dưỡng, tất cả đều là sản phẩm chất lượng tốt, nếu như không phải nợ nần quá nhiều, tôi cũng sẽ không bán rẻ như vậy.” Lý Đại Phúc đưa tay chạm vào những chiếc máy quen thuộc trước mặt, sống lưng của ông ấy cũng còng đi rất nhiều.
DTV
Nhà máy dệt may Hằng Sướng là một nhà máy kéo sợi, dệt may và nhuộm lớn nhất ở thị trấn Đại Minh, chuyên môn xuất khẩu vải dệt kim, vải in nhuộm, khăn tắm, sợi nhuộm,... vào thời huy hoàng của nhà máy, giá trị tài sản ban đầu có thể lên đến 100 vạn đồng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-278.html.]
Ông ấy đã từng là giám đốc nhà máy có tinh thần hăng hái nhất ở thị trấn Đại Minh, bây giờ lại rơi vào hoàn cảnh như vậy, chỉ nghĩ thôi cũng khiến ông ấy cảm thấy bực bối muốn c.h.ế.t rồi.
Khương Chi liếc nhìn ông ấy một cái, cũng không nói gì.
Các nhà máy quốc doanh dần đi vào hướng bế tắc, tất yếu sẽ trở nên cô đơn, trong tương lai sẽ còn có càng nhiều nhà máy phá sản vì nợ nần, trong những năm 1990, ngay cả vài trăm đồng cũng có thể mua được một nhà máy to.
Lý Đại Phúc cảm thán một lúc, cười nói: “Giám đốc Khương là một người có lòng tốt, công việc làm ăn sau này nhất định sẽ phát đạt.”
Khương Chi gật đầu: “Vậy thì mượn lời chúc này của giám đốc Lý.”
“Tôi đã dọn dẹp hết tất cả các thứ trong nhà máy rồi, những thứ còn lại tôi cũng không quản lý được.” Lý Đại Phúc nhìn về phía nhà máy lần cuối, sau đó chấp hai tay sau lưng, dáng người hơi gù chậm rãi rời đi.
Khương Chi nhìn theo bóng lưng của ông ấy, ánh mắt không chút d.a.o động.
Cô đã nghĩ ra tên cho nhà máy may của bọn họ rồi, cực kỳ thông thường và rõ ràng - ‘Nhà máy may Hoa Hạ’.
Trong nhà máy có đầy đủ mọi thứ, hiện giờ cô chỉ cần mua thêm mấy cái máy may, mua một lon thuốc nhuộm màu quần áo rực rỡ từ trung tâm thương mại hệ thống, thêm những bản vẽ thiết kế quần áo do cô đã vẽ sẵn, vậy thì không cần lo lắng nhà máy Hoa Hạ sẽ không phát triển rồi.
Ánh mắt của Khương Chi cực kỳ chuẩn, cho dù là mắt nhìn đàn ông hay là cấp dưới đều rất tốt.
Quá trình đảm nhiệm chức vụ phó giám đốc của Vân Tường cực kỳ suôn sẻ, trong quá trình tuyển chọn công nhân cũng rất kiên quyết, cuối cùng chọn ra 10 người làm công nhân ban đầu của nhà máy Hoa Hạ, năm nữ công nhân chịu trách nhiệm may và hai nhân viên nam phụ trách vận hành máy dệt vải, một nhân viên phụ trách vận hành máy in nhuộm, thêm hai công nhân, một người phụ trách quy trình nhuộm màu, người còn lại phụ trách quy trình ráo nước và hong khô.
Với lựa chọn như vậy, đội ngũ của nhà máy may đã được thành lập.
Vân Tường ngồi ở phía dưới nhìn về phía Khương Chi nói: “Nhà máy may của chúng ta chủ yếu kinh doanh cái gì? Quần áo phụ nữ, quần áo đàn ông hay là quần áo trẻ em?”
Khương Chi dùng ngón tay thon dài gõ nhẹ lên bàn, không chút do dự nói: “Quần áo phụ nữ.”
Cô lấy ra bản vẽ thiết kế của bộ vest nữ mà lúc trước cô đã vẽ khi còn ở bệnh viện huyện Thấm, cùng với bộ quần áo mà Trương Anh Tử đã làm xong, đưa cho Vân Tường nói: “Cô trước tiên xem cái này, chất liệu vải được làm từ chất liệu cao cấp.”
Vân Tường hơi kinh ngạc: “Cao cấp?”
Khương Chi mỉm cười nói: “Trong nước vẫn chưa có, nhưng quần áo đặt may cao cấp đã xuất hiện ở nước ngoài, nhà máy may Hoa Hạ của chúng ta không tập trung vào doanh số bán hàng mà tập trung vào thương hiệu, cho nên vấn đề chất lượng phải được kiểm soát chặt chẽ, cô đã hiểu chưa?”
Trong lòng Vân Tường trở nên kích động, bà ấy mơ hồ cảm giác được nguyên mẫu như vậy sẽ có một tương lai tươi sáng.
Bà ấy trịnh trọng nói: “Bà chủ cứ tin ở tôi.”