Khương Chi cười nhẹ, nói với giọng lạnh lùng: “Ông quan tâm đến bà ấy với tư cách gì? Bạn bè? Thanh mai trúc mã? Hay là người đã có gia đình mà trái tim vẫn thuộc về bà ấy?”
Một tia khó xử hiện lên trên khuôn mặt Phó Đông Thanh, ông ấy bị chất vấn mà không biết trả lời ra sao.
Ông ấy khó có thể phủ nhận rằng, vợ chồng ông ấy đã im lặng trong khoảng thời gian này, chỉ cần nghĩ đến việc ngày mai nhìn thấy Vân Tường khi đi làm, ông ấy sẽ cảm thấy tinh thần tràn đầy, những suy nghĩ như vậy khiến ông ấy sợ hãi và càng khiến ông ấy cảm thấy bất an, nhưng ông ấy không thể khống chế được, cũng không biết phải làm như thế nào.
Một tầng mồ hôi lạnh mỏng toát ra trên trán Phó Đông Thăng, ông ấy muốn giải thích cái gì, nhưng môi mấp máy hồi lâu mà vẫn không nói nên lời.
Khương Chi liếc nhìn ông ấy, gõ ngón tay lên bàn, im lặng một lúc rồi nói:
“Tôi nhớ một câu nói: Đừng bao giờ rời xa người đã ở bên bạn, vì động lòng là bản năng, chung thủy là lựa chọn. Người khiến trái tim bạn rung động có thể không phải là người có thể khiến bạn cảm thấy an lòng. Nếu như ban đầu không ở bên nhau, bây giờ cần gì phải cưỡng cầu?”
Giọng Khương Chi lạnh lùng, cô nói từng chữ một: “Nhân viên của tôi cần có đạo đức làm người cơ bản.”
Phó Đông Thăng ngạc nhiên nhìn Khương Chi, trong lòng có một cảm giác buồn bã quanh quẩn trong lòng, thật lâu vẫn không thể dứt bỏ được.
Trong thâm tâm ông ấy rõ ràng, kể từ khi Vân Tường ly hôn, ông ấy không thể kiểm soát một suy nghĩ không an phận xuất hiện trong đầu, ông ấy đã mất kiên nhẫn với người vợ ở nhà, thậm chí ngay cả việc ngủ chung giường cũng trở thành điều ông ấy không muốn làm.
Ông ấy cũng không muốn như vậy, nhưng Vân Tường chính là chấp niệm tuổi trẻ của ông ấy, sao có thể buông bỏ dễ dàng như vậy được?
Giọng nói của Phó Đông Thăng hơi khàn khàn, ông ấy siết chặt sổ sách trong tay: “Bà chủ cố ý chuyển cô ấy đi đúng không?”
Khương Chi hơi cong khóe môi lên, cô khẽ mỉm cười: “Nếu ông cảm thấy là vậy thì chính là vậy đi.”
Cô không bận tâm đến những gì Phó Đông Thăng nghĩ, nhưng rõ ràng, nếu cô mặc kệ cho Phó Đông Thăng và Vân Tường ở cùng nhau, cô có thể mất hai vị đại tướng, cho nên cô phải phòng trừ chuyện này, chuyện tình cảm thật sự quá khó nói rồi.
Cô hy vọng Phó Đông Thăng có thể giữ được bản tâm của ông ấy.
Sau khi trò chuyện hồi lâu với Phó Đông Thăng, buổi tối Khương Chi và Vân Tường trở về nhà bà ấy.
Mấy người nhân viên Tiếu Bân, Dịch Phương Phương trông nom chơi đùa với bốn đứa nhỏ. Nhà xuất bản thường xuyên phải tăng ca, cho nên phần lớn nhân viên đều ở trong ký túc xá trong sân, bốn người một phòng, môi trường không thể nói là tốt, nhưng những thứ cần thiết thì đều không thiếu.
Vân Tường gõ cửa nhà bà ấy, người mở cửa vẫn là mẹ Vân Tường.
Mẹ Vân cau mày nhìn Vân Tường, nhỏ giọng nói: “Cha con có tính tình nóng nảy, ông ấy biết con về nhà cho nên đã nổi giận mắng chửi một trận, con cẩn thận ứng phó nhé, đừng chọc ông ấy tức giận, có biết không?
Vân Tường mím môi gật đầu, vẻ mặt cay đắng.
Sao bà ấy có thể không hiểu rõ tính của cha mình chứ?
Mẹ Vân Tường mỉm cười chỉ vào nhà và nói với Khương Chi: “Bà chủ Khương, vào nhà đi, sau khi chồng tôi nhìn thấy bản thiết kế của cô thì vô cùng ngạc nhiên, ông ấy suy nghĩ muốn nói chuyện thật kỹ với cô về việc xây nhà, nếu như kiểu nhà này phổ biến rộng rãi thì chắc chắn mọi người sẽ rất thích.”
Khương Chi gật đầu cười nhẹ rồi đi vào nhà.
Trong phòng, một người đàn ông với mái tóc hoa râm đang ngồi hiên ngang, tuy đã lớn tuổi nhưng nước da ngăm đen, cơ bắp rắn chắc, thể hiện ông ấy quanh năm suốt tháng làm việc vất vả.
DTV
Ông ấy cầm một chiếc bánh bao trên tay, cắn vài miếng đã ăn hết rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-276.html.]
Bên cạnh cha Vân là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, lông mày sắc bén, đôi mắt sáng như sao, đồng tử đen sáng, khuôn mặt khá giống với Vân Tường, ông ấy nở nụ cười ấm áp sảng khoái, khiến bản thân rất nổi bật.
Người này có lẽ là anh trai của Vân Tường, Vân Mông.
Xét theo tuổi tác, Vân Mông hẳn là đã bốn mươi tuổi, lớn hơn Phó Đông Thăng hai tuổi, nhưng nhìn như thế này, nếu như nói ông ấy mới ba mươi tuổi thì cũng có người tin, dung mạo của hai anh em nhà họ Vân không thể chê vào đâu được.
Cha của Vân Tường liếc nhìn bà ấy rồi đột nhiên cười lạnh nói: “Còn về làm gì? Tôi còn tưởng rằng tôi c.h.ế.t rồi cô cũng không về nhà đâu.”
Đôi mắt Vân Tường ươn ướt, bà ấy lẩm bẩm: “Cha, anh cả.”
Vân Mông đứng dậy, ông ấy mỉm cười vỗ vỗ vai Vân Tường, đôi mắt cũng ửng đỏ, nhưng ông ấy kiềm chế rất tốt, ông ấy nói: “Được rồi, trong nhà có khách, đừng nói mấy chuyện khác nữa, có chuyện gì chúng ta đóng cửa rồi nói với nhau.”
Vân Tường vội vàng gật đầu, kéo Khương Chi lại và nói: “Cha, anh cả, hai người đã xem bản thiết kế của bà chủ Khương của tụi con chưa? Thế nào? Hai người có thể xây giống y hệt được không?”
Cha Vân Tường trừng mắt nhìn bà ấy: “Cô hiểu cái rắm về chuyện xây nhà ấy, vào phòng với mẹ cô đi.”
Vân Tường không dám nói thêm gì nữa, bà ấy có mắt nhìn mà lập tức đi vào phòng bếp rót trà.
Vân Mông nhìn Khương Chi, ông ấy hơi ngạc nhiên: “Bà chủ Khương đúng là trẻ tuổi thật.”
Có một câu ông ấy không nói, cô gái này không chỉ trẻ trung, mà còn xinh đẹp tài hoa nữa.
Ông ấy cũng đã xem bản thiết kế, hình dáng bên ngoài đơn giản, trang nhã, đường nét gọn ghẽ mượt mà, tràn đầy tính nghệ thuật, ông ấy mới chỉ nhìn thấy một ngôi nhà như vậy ở nước ngoài, mặc dù mẹ ông ấy đã nói từ lâu rằng bà chủ Khương không giống một người phụ nữ nông thôn, nhưng đúng là nghe danh không bằng gặp mặt.
Người phụ nữ trước mặt có làn da trắng như tuyết và đôi môi đỏ mọng, vòng eo thon thả, khí chất cả người không phàm tục, xinh đẹp không thể diễn tả.
Hơn nữa, cô còn là bà chủ Khương của Nhà xuất bản Thanh Phong Du, đồng thời là tác giả của tiểu thuyết “Anh Hùng Xạ Điêu” nổi tiếng, những danh hiệu như vậy chất chồng lên đầu một người phụ nữ, đủ để biết cô rực rỡ lóa mắt như thế nào.
Người phụ giống như thế này, thật sự đúng là người đầu tiên ở trấn Đại Danh.
Khương Chi mặc cho ông ấy quan sát, cô cũng không thấy xấu hổ mà chỉ vào ghế sô pha nói: “Ngồi xuống nói chuyện đi?”
Vân Mông sửng sốt, chiêu đổi khách thành chủ của cô khiến ông ấy sững sờ, gật đầu nói: “Đương nhiên.”
Cha Vân Tường vẫn đang ăn bánh bao, tâm trí không đặt vào Khương Chi và Vân Mông mà cứ nhìn về phía phòng bếp, nước mắt lấp lánh ở sâu trong đôi mắt của ông ấy, dù sao thì ông ấy cũng không phải là người cáu kỉnh như người ngoài nghĩ, ông ấy là người khẩu xà tâm phật.
Vân Mông là một người rất chuyên nghiệp, ông ấy đưa ra một số phương án hoàn chỉnh hơn dựa trên bản thiết kế.
Khương Chi lần lượt trả lời, hai người trò chuyện vui vẻ, một lúc sau, kế hoạch xây nhà đã được quyết định, cô cũng giao hết vật liệu cho Vân Mông xử lý, thứ nhất, cô không có thời gian để lo mấy chuyện đó, thứ hai, có Vân Tường ở đây, dùng người thì không nghi ngờ.
Sau khi tính toán cẩn thận, nếu như xây trọn bộ khu đình viện, bao gồm cả nội thất thì phải tốn hơn mười tám ngàn bảy trăm đồng.
Khương Chi không hề keo kiệt, sau khi ký hợp đồng, cô đã đặt cọc mười ngàn đồng.
Khương Chi sảng khoái như vậy nên Vân Mông cảm thấy có thiện cảm với cô, ông ấy cười nói: “Bà chủ Khương yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ xây căn nhà này thật tốt, chẳng qua là vẫn phải làm phiền cô dẫn chúng tôi đến đó một chuyến.”
Khương Chi gật đầu: “Đương nhiên.”