Khương Chi không khách sáo chút nào, đẩy bản thiết kế về phía mẹ Vân: “Một ngôi nhà rộng hơn 360 mét vuông, theo phong cách sân vườn của nông thôn, đây là bản thiết kế của cháu, bà xem thử đi, tôi đã vẽ bản đồ và ghi chú một số chi tiết cơ bản, nếu bà không hiểu gì thì hỏi tôi nhé.”
Mẹ của Vân Tường nhận lấy bản thiết kế, mỗi một tờ đều miêu tả một góc nhìn khác nhau của một sân vườn rất đẹp.
Bà ấy ngạc nhiên lật xem từng tờ một, đúng như Khương Chi nói, bên trong ký hiệu rất rõ ràng, có hình ảnh và chữ viết, lời giải thích cũng rất rõ ràng, nhưng đây là lần đầu tiên bà ấy nhìn thấy một sân vườn giống như vậy.
Vân Tường cũng đến xem thử, bà ấy không nhịn được mà thốt lên: “Căn nhà đẹp quá.”
Mẹ Vân Tường nhìn một lúc lâu mới lưu luyến không nỡ mà đặt bản thiết kế xuống: “Bà chủ Khương sáng tạo hơn người, căn nhà như vậy nhìn hình thôi cũng đã thấy đẹp rồi, chỉ sợ nếu xây được thì đây chính là căn nhà có kiểu dáng như vậy đầu tiên ở Hạ Quốc”.
Khương Chi mỉm cười: “Có thể xây dựng được không?”
Đây là phong cách trang trí cô tổng hợp lại ở đời sâu, nó thực sự rất khác so với viện nhỏ nông thôn bây giờ, có thể xem là một biệt thự sân vườn ở nông thôn, có một căn hộ song lập ba tầng, bao gồm phòng ngủ chính, phòng khách, phòng ngủ, sân thượng, khu vui chơi giải trí....
Mẹ Vân Tường cầm bản thiết kế lên xem lại rồi nói: “Có thế xây được nhưng sẽ khá phức tạp đó, hơn nữa nếu như xây một bộ như thế này, phải tốn rất nhiều thời gian, có lẽ cũng tốn không ít tiền đâu, cô nghĩ sao?”
Khi xây một ngôi nhà, điều quan trọng nhất là vật liệu, vật liệu tốt đương nhiên phải có rất nhiều tiền mới có thể mua được.
Vân Tường nhìn Khương Chi một cái, hỏi: “Mẹ ơi, ước tính cần bao nhiêu tiền vậy?”
Nếu nói Nhà xuất bản bây giờ có thể kiếm tiền mỗi ngày thì cũng không quá đáng, bà ấy thầm nghĩ số tiền để Khương Chi xây một bộ nhà ở thôn Khương gia cũng không phải là chuyện gì khó.
Mẹ Vân Tường nhìn con gái, rồi nhìn Khương Chi, ngập ngừng nói: “Theo ước tính của tôi, một bộ như vậy sẽ có giá hai mươi ngàn đồng.”
“Hai mươi ngàn đồng?” Vân Tường ngạc nhiên.
Ngày nay, một viên gạch có giá khoảng năm xu, nhưng xi măng lại là hàng hiếm, giá một trăm đồng một tấn, nhưng cho dù là như vậy, thì bình thường mọi người tự xây dựng nhà ở nông thôn thường chỉ khoảng hai ba ngàn là đủ rồi, hai mươi ngàn đồng, đây thật sự là căn nhà có giá trên trời.
Khương Chi lại hơi nhướng mày, hai mươi ngàn đồng xây một bộ sân viện đối với cô cũng không phải là quá đắt.
DTV
“Chúng ta phải đợi cha con về mới biết chi tiết được, cũng muộn rồi, mẹ đi nấu bữa trưa, hai đứa cứ ăn ở đây nhé!” Nói xong, mẹ Vân Tường đứng dậy chuẩn bị đi mua đồ ăn về nấu cơm, con gái khó lắm mới về nhà một chuyến, trong lòng bà ấy vô cùng vui sướng.
Vân Tường kéo bà ấy, cười nói: “Không cần đâu, mẹ, Nhà xuất bản có việc phải làm, đợi đến buổi tối đi, tối nay cha con về nhà, tụi con lại đến bàn cụ thể chuyện xây nhà.”
Mẹ Vân Tường vẫn còn khá tiếc nuối, bà ấy kéo tay Vân Tường nói chuyện một hồi lâu mới buông tay ra: “Được rồi, bà chủ Khương, tối nay cô đến đây đi, chúng tôi có thể xây căn nhà này, chi tiết cụ thể chúng ta sẽ bàn bạc sau nhé.”
Khương Chi gật đầu, có người quen thì sẽ dễ làm việc hơn.
Khi cô và Vân Tường trở lại Nhà xuất bản thì bốn đứa nhỏ đã tỉnh dậy, Tiếu Bân đang dẫn bọn nhỏ chơi b.ắ.n bi trong sân, ngoại trừ Tiểu Tông không thích nói chuyện, mấy đứa nhỏ đều đang chơi nhiệt tình.
“Mẹ!” Tiểu Qua vừa nhìn thấy Khương Chi, cậu bé liền lao đến ôm chân cô, tỏ vẻ nịnh nọt.
Khương Chi xoa đầu cậu bé rồi cười khẽ: “Đói bụng rồi phải không? Mau thu dọn đi ăn cơm thôi. Vân Tường gọi mọi người đến đi, chúng ta cùng nhau đi ăn.”
Sau khi Vân Tường gặp mẹ thì bà ấy rất vui vẻ, bà ấy gật đầu nói: “Được, vậy cảm ơn bà chủ Khương.”
Tiếu Bân cũng vui đến mức cười không thấy mắt: “Vẫn là bà chủ chúng ta tốt bụng, còn dẫn chúng ta đến tiệm cơm ăn nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-274.html.]
Tiểu Ngự b.ắ.n viên bi, cậu bé nghe vậy thì không nhịn được bĩu môi nhỏ giọng nói: “Vua nịnh nọt.”
“Anh cả!” Tiểu Diệu nhíu đôi mày nhạt của mình, tỏ vẻ không tán đồng.
“Hừ, đến lượt em rồi!” Tiêu Ngữ khẽ hừ một tiếng, hất cầm ra hiệu Tiểu Diệu b.ắ.n bi.
Năng lực làm việc của Vân Tường không phải bàn cãi, một lúc sau, nhân viên trong Nhà xuất bản đã tụ tập lại hết, Phó Đông Thăng trịnh trọng giới thiệu danh tính của Khương Chi, mọi người tạm đóng cửa Nhà xuất bản, sau đó kéo nhau ra ngoài.
Tuy rằng Nhà xuất bản Thanh Phong Du chỉ có thể coi là một công ty non trẻ, nhưng số lượng nhân viên cũng khá đông, bao gồm cả Phó Đông Thăng thì có tổng cộng tám người, tất cả đều còn trẻ, có người sàng lọc bản thảo, có người chỉnh sửa bản thảo, một số người chịu trách nhiệm bố trí tờ báo, một số khác chọn thiết kế bìa in ấn, mọi người thực hiện nhiệm vụ của mình, Nhà xuất bản ngày càng phát đạt.
Bọn họ vẫn tụ tập ăn cơm ở chỗ cũ, tiệm cơm quốc doanh.
Lúc đó đã là buổi trưa, quán ăn nhộn nhịp người qua lại.
Khi nhóm Khương Chi đến, không còn chỗ trống.
Phó Đông Thăng lắc đầu: “Thôi vậy, chúng ta tìm một quán mì ăn tạm đi, lần sau chúng ta sẽ đặt bàn trước.”
Khương Chi gật đầu, lúc mọi người đang chuẩn bị xoay người rời đi, thì một người đàn ông chạy ra từ sau bình phong: “Đông Tử? Tôi nói mà, nghe rất giống giọng của anh, hết chỗ rồi sao? Mau đến đây, đến đây ngồi đi.”
Phó Đông Thăng hơi ngạc nhiên: “Lão Lương? Tại sao anh lại ở đây?”
Người đàn ông trung niên tên lão Lương cười khổ một khổ: “Không chỉ có tôi ở đây, mà tổng biên tập cũng ở đây, gần đây lợi nhuận của Nhà xuất bản không nhiều lắm, người ở huyện Thấm cứ kéo đến gây chuyện mãi, khiến mọi người đều sứt đầu mẻ trán, tôi cũng định nghỉ việc, cho nên mới gọi mấy đồng nghiệp đến đây ăn một bữa”.
“Định nghỉ việc sao?” Đôi mắt Phó Đông Thăng lóe lên, ông ấy còn nhìn Khương Chi đầy ẩn ý.
“Mọi người đến đây ăn liên hoan à? Chúng ta ngồi chật một chút thì cũng có thể ngồi chung được mà, đi thôi.” Lão Lương không nói thêm gì nữa, nhìn một vòng rồi kéo Phó Đông Thăng đi vào sau bức bình phong.
Vân Tường giật mình nhìn Khương Chi: “Lão đại, chúng ta?”
Khương Chi mím môi, giọng nói mang theo ý cười: “Đi thôi, vào trong xem thử.”
Cô có thể hiểu được ánh mắt của Phó Đông Thăng, quả nhiên những người ở bên trong là người của Nhà xuất bản Văn học Nhân dân trấn Đại Danh, vì cô và Phó Đông Thăng mà Nhà xuất bản này bị tổng bộ huyện Thấm nhắm đến, làm ăn khó khăn, có người muốn rời đi.
Đúng lúc khoảng thời gian này cô sắp mở xưởng may quần áo, có thể tuyển được vài nhân viên từ Nhà xuất bản cũng không tệ.
Còn tổng biên tập? Nếu cô nhớ không lầm thì tổng biên tập Nhà xuất bản Văn học Nhân dân Thị trấn Đại Danh chắc chắn là Phó Đông Mai, chị gái của Phó Đông Thăng.
Cô kéo mấy đứa nhỏ đi vào trong, nhìn thấy Phó Đông Mai ngồi đó với vẻ mặt không mấy vui vẻ, ngay cả khi nhìn thấy em trai, vẻ mặt cũng không tốt hơn chút nào, rõ ràng chuyện Phó Đông Thăng chủ động rời khỏi Nhà xuất bản đã khiến bà ấy vô cùng bất mãn.
Phó Đông Thăng lại mặt dày chào hỏi tất cả các đồng nghiệp cũ của mình mà không hề cảm thấy khó chịu gì, sau đó ông ấy lại gần Phó Đông Mai.
Ông ấy nói: “Chị ơi, lâu như vậy rồi, chắc chị cũng đã nguôi giận rồi phải không?”
Phó Đông Mai liếc ông ấy một cái, cười lạnh nói: “Nguôi giận? Tôi chưa bị cậu chọc cho tức c.h.ế.t đã là mạng lớn rồi. Phó Đông Thăng, cậu cứ vậy mà phủi m.ô.n.g rời đi, để lại một đống rắc rối, bây giờ Nhà xuất bản cũng sắp đóng cửa rồi.”