Khương Chi đi đến gõ cửa, giọng nói của cô không lớn không nhỏ: “Bên trong có người không? Có phải muốn bán xưởng dệt này không? Có thể thương lượng không?”
Tiếng hô đồng thanh của đám đông chợt im bặt, cho dù là các công nhân la hét “trả tiền mồ hôi nước mắt cho chúng tôi” hay người dân vây xem náo nhiệt cũng bắt đầu bàn tán ầm ĩ.
“Có phải cô gái này điên rồi không? Bây giờ xưởng dệt đang thiếu một món nợ lớn, cho dù cô ta có mua lại và tiếp tục làm cũng không dễ dàng, mua lại một cái xưởng rỗng thế này thì có tác dụng gì? Uổng phí số tiền kia!”
“Đúng vậy! Người phụ nữ này quá phá của, chồng của cô ta có thể đuổi cô ta đi.”
“Ha ha, cô ta có thể trả nổi số tiền kia đã rồi nói. Tôi nghe nói xưởng trưởng Lý muốn bán với giá bảy, tám ngàn đồng, nếu không phải một nhà vạn tệ thì làm sao mua nổi? Mà nếu đã là nhà vạn tệ thì có ai mà ngốc, mua lại xưởng này cũng chỉ lỗ mà thôi.”
Trong khi quần chúng đang thảo luận rất thản nhiên thì đám đông công nhân viên chỉ một lòng muốn đòi tiền lương lại hai mặt nhìn nhau, trái lại họ rất hy vọng người phụ nữ này có thể mua xưởng, chỉ cần bán được xưởng thì họ cũng được nhận lại khoản tiền lương đã bị nợ kia.
Có một người đàn ông cao gầy từ trong đám đông công nhân bước ra, ông ta nghi ngờ nhìn Khương Chi: “Cô thật sự muốn mua xưởng sao?”
Khương Chi gật đầu: “Muốn mua.”
Công xưởng lớn thế này, cho dù không dùng để sản xuất thì xây nhà lầu cũng có thể kiếm được một món hời lớn, nói tóm lại thứ đáng tiền không phải công xưởng này mà chính là đất, không thừa dịp giá đất đai vào những năm 80 còn rất rẻ mà mua vào thì còn chờ đến bao giờ nữa?
Người đàn ông cao gầy tên lão Hầu là công nhân lâu năm của công xưởng, nếu có thể ông ấy cũng không muốn làm ầm ĩ trước công xưởng thế này. Dù sao ông ấy cũng có tình cảm nhiều năm qua với công xưởng, con người xưởng trưởng Lý lại không tệ nhưng nếu không phát tiền lương thì ông ấy lấy đâu ra tiền nuôi sống vợ con mình, ròng rã ba tháng tiền lương, hơn một trăm đồng.
Lúc này vừa nghe thấy Khương Chi nói muốn mua lại công xưởng thì lão Hầu trầm ngâm một lát mới nói: “Được! Tôi giới thiệu cho cô!”
Dứt lời, ông ấy lập tức nói với các đồng nghiệp phía sau: “Hôm nay mọi người về nhà trước đi! Mọi người cũng thấy rồi đó, có người đồng ý mua xưởng dệt rồi, nói không chừng nay mai nữa thôi, tiền lương bị khất nợ của chúng ta sẽ được thanh toán tất cả, hôm nay tạm thời như vậy trước đi!”
Nhóm công nhân nhìn ngó lẫn nhau, họ thì thầm to nhỏ, rồi lớn tiếng thông báo: “Được! Ngày mai chúng tôi quay lại!”
Theo nhóm công nhân rời đi, người dân vây xem cũng giải tán hơn một nữa nhưng một số vẫn muốn ở lại xem náo nhiệt như cũ, họ muốn nhìn xem một người còn quá trẻ tuổi như Khương Chi có năng lực mua lại công xưởng đang lỗ vốn này không.
Lão Hầu cũng mặc kệ những người còn lại nghĩ thế nào, ông ấy ghé vào cửa chính, gõ cửa, miệng thì la hét: “Xưởng trưởng Lý, xưởng phó Tăng, tôi là lão Hầu đây! Tất cả công nhân đã giải tán rồi, mọi người mở cửa ra trước đi! Có một nữ đồng chí muốn mua xưởng dệt.”
Không bao lâu sau, cửa lớn của công xưởng đã hé mở.
Lão Hầu lập tức vẫy tay với Khương Chi, sau đó đã tự chen người vào khe cửa trước.
Tiểu Ngự thích nhất là tham gia náo nhiệt nên cậu nhóc còn chưa đợi Khương Chi đến thì đã tự mình chạy vào theo sau lão Hầu, Khương Chi nhìn thấy cũng chỉ biết nhíu mày. Tật xấu thích chạy lung tung của nhóc con này phải thay đổi mới được, nếu không cô phải mua dây thừng buộc chặt thằng nhóc này lại.
Khương Chi ôm Tiểu Tông vừa bước vào cửa thì cửa lớn đã đóng “ầm” một tiếng, ngăn cách tầm mắt của mọi người bên ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-270.html.]
Mọi người chỉ vào công xưởng, thầm mắng một tiếng “đồ phá sản” rồi chắp tay sau lưng mà giải tán.
DTV
Rất nhanh sau đó, chỗ đám đông tụ tập trước đó cũng chỉ còn lại một người phụ nữ đang xách theo một cái giỏ, cô ta có làn da hơi đen, dáng vẻ bề ngoài không tính là xinh đẹp nhưng nhìn khá vừa mắt, chỉ là sắc mặt cô ta hơi tiều tụy, nhìn dáng vẻ giống như đã không được ngủ ngon giấc mấy ngày nay rồi.
Cô ta nhón chân muốn nhìn vào bên trong cửa công xưởng, trong miệng lại lẩm bẩm nói: “Đó là Khương Chi Tử sao?”
Khương Chi Tử muốn mua công xưởng này hả?
Sắc mặt Khương Quế Hoa thay đổi liên tục mấy lần, trong đôi mắt lộ vẻ ghen ghét vừa tức giận, cô ta hung hăng trợn mắt, liếc nhìn cửa lớn của công xưởng, đột nhiên cô ta nhớ đến người phụ nữ đã tìm đến nhà mình thì trong đầu cũng xoay chuyển mấy vòng.
Trên mặt cô ta lập tức lộ ra ý cười, quay đầu rồi bước đi rất nhanh.
…
Khương Chi bước vào công xưởng cũng không biết Khương Quế Hoa suy nghĩ gì, tất nhiên cho dù có biết thì Khương Chi cũng không muốn phản ứng với cô ta.
Trong xưởng chỉ có hai người, một người đàn ông đã có tuổi, dáng người thấp, mập mạp và một người phụ nữ trông rất cao to, khỏe mạnh.
Người đàn ông thấp, mập vừa nhìn lão Hầu thì đã xoa tay, cười khổ: “Lão Hầu này, ông cũng biết tình hình trong xưởng của chúng ta rồi đó, thật sự không phải tôi không muốn trả tiền lương cho mọi người mà vì tình hình hiện nay… Ôi…”
Người phụ nữ khỏe mạnh cao lớn kia cũng than thở nhưng rất lâu sau đó bà ấy cũng không nói nên lời.
Lão Hầu nhìn dáng vẻ của hai người từng là lãnh đạo trước đây thì trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Ông ấy khoát tay nói: “Xưởng trưởng Lý, tôi hiểu nhưng bây giờ chúng ta không nói những chuyện này. Ông xem, vị nữ đồng chí này vừa mới nói muốn mua lại công xưởng, bây giờ trong xưởng đang nợ rất nhiều, vất vả lắm mới có người muốn mua, nếu có thể bán thì bán đi!”
Ông Lý lau mắt nhìn về phía Khương Chi.
Sắc mặt ông ấy hơi chần chờ: “Đồng chí, cô… Thật sự muốn mua xưởng dệt của chúng tôi sao?”
Không phải ông ấy xem thường người ta mà vì vị nữ đồng chí ở trước mặt này còn quá trẻ, đã thế còn dẫn theo hai đứa con, như thế này có thể có tiền mua công xưởng sao? Mà cho dù có thể mua thì cũng phải là chồng cô đến thương lượng mới tính.
Lão Hầu và Tăng Mỹ Mỹ đều nhìn về phía Khương Chi, ánh mắt của họ nhìn cô cũng không khác gì ông Lý, thế nhưng tất cả đều mang vẻ mong chờ.
Tiểu Ngự bất mãn vì biểu cảm này của họ, nhóc con nhíu mày, mặt mày đen xì, nói: “Ánh mắt kia của mấy người là có ý gì? Xem thường người ta đúng không? Mẹ của cháu là người có tiền đó! Hừ!”
Khương Chi không thay đổi sắc mặt kéo nhóc con này về, khóe môi cô lộ ý cười: “Nói đến làm ăn, tất nhiên phải thương lượng. Xưởng trưởng Lý, không bằng ông hãy nói các ông dự định bán công xưởng này với giá bao nhiêu, trước tiên hãy cho tôi một cái giá làm cơ sở!”