Lúc này, Hổ Tử bất mãn đi đến trước mặt Khương Chi, dùng ngón tay chỉ vào mình, giọng nói rất tức giận: “Vì sao mẹ không gọi tên của con? Mẹ lại gọi con là Hồ Tử! Tất cả bốn anh em đều đã đổi tên rồi, vì sao vẫn gọi con là Hổ Tử?”
Khương Chi không nhịn được cười, cô cũng không nhịn được khi Hổ Tử lải nhải liên tục như thế: “Được rồi, Tiểu Ngự, Tiểu Ngự được chưa?”
“Vì sao mẹ lại hỏi được chưa? Có phải mẹ đang bất mãn không? Thái độ của mẹ với lão nhị rõ ràng không phải như vậy! Chắc chắn vì mẹ cảm thấy con đã không ở cùng với lão Cận nữa nên mới đối xử với con một cách tùy ý, đúng không?” Tiểu Ngự trừng mắt nhìn Khương Chi, giọng nói cũng phì phò.
Khương Chi bị cậu nhóc chọc cho buồn cười, cô khẽ nhéo vào má cậu nhóc: “Tiểu Ngự, tính tình của con. Con lại quên Cận Phong Sa đã dặn dò con cái gì rồi à?”
Nghe vậy đôi mắt đang trừng lên của Tiểu Ngự chậm rãi hạ xuống, cậu nhóc chắp tay sau lưng rồi đi ra cửa.
Khương Chi thấy vậy thì lấy hộ khẩu ra: “Nếu đã không muốn nghỉ ngơi thì chúng ta lập tức đi làm hộ khẩu thôi, được không?”
Tiểu Tông khẽ gật đầu, còn chủ động cầm tay cô.
Tiểu Diệu nhìn một lát, cậu bé ngoan ngoãn nói: “Mẹ, mẹ dẫn theo tất cả bọn con đi thì không tiện, con và Tiểu Qua sẽ ở nhà chờ đợi, mọi người đi đi!”
Khương Chi cau mày, cô do dự hỏi: “Có thể không?”
Tiểu Diệu gật đầu rất chắc chắn, cậu bé kéo tay Tiểu Qua, nghiêm túc nói: “Con sẽ chăm sóc Tiểu Qua thật tốt, bọn con chỉ ở trong phòng chứ không đi đâu cả.”
“Vâng! Con sẽ nghe lời anh ba, mọi người đi đi ạ!” Cái miệng nhỏ nhắn của Tiểu Qua cũng cười toe toét, cậu bé vừa cười vừa nói.
Khương Chi gật đầu. Cô vừa dẫn Tiểu Tông ra khỏi cửa thì thấy Tiểu Ngự đang ở ngoài sân trả lời Vân Tường, có lẽ do Vân Tường xinh đẹp, nói chuyện nhẹ nhàng nên Tiểu Ngự cũng không còn dáng vẻ con nhím xù lông như thường ngày nữa, thái độ của cậu nhóc rất lễ phép.
Vừa nhìn thấy Khương Chi, Vân Tường đã lập tức lên tiếng chào hỏi, trên gương mặt xinh đẹp của bà ấy cũng đầy ý cười.
“Bà chủ, xem như cô đã trở về rồi, chắc không đi nữa đúng không? Cô có thích căn phòng đó không? Có thứ gì còn cần tôi chuẩn bị cho không?” Thái độ của Vân Tường đối với Khương Chi rất tôn kính, trong lòng bà ấy biết rõ, người trước mặt này chính là người đã kéo bà ấy ra khỏi đầm lầy.
“Căn phòng rất tốt, không cần chuẩn bị thứ gì khác nữa đâu. Trái lại tôi có một việc cần bà hỗ trợ. Bây giờ tôi phải đưa hai đứa bé này đi làm hộ khẩu, nhờ bà trông chừng hai đứa bé còn ở trong phòng giúp tôi, được không?” Khương Chi thấy Tiểu Ngự vẫn còn nhìn chằm chằm vào Vân Tường.
Vân Tường gật đầu, cười nói: “Tất nhiên là được! Đúng lúc bây giờ tôi cũng đang rảnh rỗi.”
Khương Chi gật đầu, chào bà ấy rồi dẫn Tiểu Ngự và Tiểu Tông rời khỏi ngõ hẻm Trúc Lan.
Khoảng cách từ nơi này đến sở cảnh sát cũng không tính là xa, đi bộ chỉ mất khoảng mười phút. Gió xuân thoáng thổi qua mặt rất dễ chịu, Tiểu Ngự liên tục nhìn trộm Khương Chi, hành động của cậu nhóc rõ ràng đến mức Tiểu Tông cũng có thể nhìn ra.
Cậu bé dừng chân lại, nhìn Tiểu Ngự nói: “Anh cả, con mắt chuyển vô cùng nhanh!”
Nghe vậy, thoáng chốc mặt mày của Tiểu Ngự cũng đỏ bừng, lập tức giống như một con mèo xù lông lên, phản bác lời nói của em trai mình: “Làm gì có! Em đừng nói mò!”
Tiểu Tông vẫn nghi ngờ nhìn Tiểu Ngự, su đó lại nhìn sang Khương Chi, ý là: Con nói sai sao?”
Khương Chi xoa đầu cậu bé, dịu dàng nói: “Con không nói sai, đúng là anh trai của con không thành thật.”
Tiểu Ngự tức giận dậm chân, thở phì phò, cậu nhóc muốn phát cáu nhưng nghĩ đến cái tên của mình thì đã lập tức kìm chế lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-268.html.]
Lại đi hơn một trăm mét, rốt cuộc Tiểu Ngự vẫn không thể kìm nén được nữa, cậu bé chỉ về phía ngõ hẻm Trúc Lan, nhỏ giọng hỏi: “Mẹ, dì vừa rồi, chính là dì rất xinh đẹp kia đã kết hôn chưa?”
Mí mắt Khương Chi co rút một cái.
Đúng là Cận Phong Sa đã không uổng công nuôi dưỡng đứa con trai nuôi này, đi đến đâu cũng muốn tìm vợ cho cha nuôi mình.
Quả nhiên Tiểu Ngự vừa hỏi xong thì lại nhăn nhó nói tiếp: “Con cảm thấy dì ấy rất dịu dàng, nếu giới thiệu dì ấy cho lão Cận thì chắc chắn ông ấy sẽ rất thích, dì ấy xinh đẹp hơn Dư Hồng Mai, mẹ nói đúng không?”
Khương Chi cong ngón tay gõ lên đầu Tiểu Ngự, cô tức giận nói: “Con chỉ mới bốn tuổi thôi, có thể đừng cướp lấy công việc của bà mai không?”
Nghe vậy, Tiểu Ngự liếc nhìn mẹ mình, nghênh ngang nói: “Vì sao không thể? Con đã đi rồi, lão Cận cũng chỉ còn một mình, còn không để con quan tâm ông ấy à? Nếu ông ấy cưới vợ thì con cũng yên tâm hơn, đúng không?”
Khương Chi liếc cậu nhóc một cái, chậm rãi nói: “Ly hôn rồi.”
Cô trả lời một câu râu ông nọ cắm cằm bà kia, thế nhưng Tiểu Ngự lại nghe hiểu ngay lập tức, cậu nhóc giật mình, trong giọng nói cũng lộ vẻ vô cùng thất vọng: “Hả? Ly hôn rồi hả? Có phải ly hôn chính là hai người ngủ riêng giống như Nghiêm Khoan đã từng nói không? Cũng không thể sinh con đúng không?”
Khóe miệng Khương Chi ro rút, cô vỗ lên đầu cậu nhóc: “Những lời này không phải lời một đứa bé nên nói”.
“Vậy mẹ nói cho con biết con nói có đúng không đi!” Tiểu Ngự đã sốt ruột đến mức có thể bốc lửa lên rồi. Vất vả lắm mới tìm thấy một người phụ nữ phù hợp, nếu là người đã ly hôn thì chẳng phải cũng không thể giới thiệu cho lão Cận rồi sao?
Khương Chi cảm thấy đầu mình rất đau: “Ly hôn chính là đã từng kết hôn nhưng bây giờ lại độc thân, sống một mình rồi.”
Cái gì gọi là vô cùng đau buồn rồi lại cực kỳ vui sướng?
Cái gì gọi là có được hy vọng trong khốn khó?
Đó là những gì hoàn hảo nhất để miêu tả Tiểu Ngự bây giờ.
Cậu nhóc vừa nghe Khương Chi nói xong, trong nháy mắt niềm vui lại xuất hiện trên mặt mình: “Mẹ nói thật chứ? Vậy có phải có thể giới thiệu cho dì ấy kết hôn với lão Cận không? Con nói cho mẹ biết, chắc chắn lão Cận sẽ rất thích dì ấy, đến lúc đó ông ấy không thích mẹ nữa thì mẹ cũng đừng khóc lóc, biết chưa?”
Khương Chi liếc mắt nhìn nhóc con, vừa đúng lúc Tiểu Ngự cũng liếc nhìn cô, dáng vẻ như đang nói: Mẹ không có mắt, lại vứt bỏ một bảo bối.
Khóe môi Khương Chi co rút, cô lạnh lùng cười nói: “Vậy mẹ phải cảm ơn con…”
Tiểu Ngự nghi ngờ nhìn cô: “Có phải mẹ đang chê cười con không?”
“Chẳng phải mẹ đang cảm ơn con sao? Sao có thể nói là chê cười con chứ? Đi thôi! Nói thêm nữa cũng không biết bao giờ mới đến sở cảnh sát.” Khương Chi hối thúc, kéo hai nhóc con nhanh chóng đi về phía sở cảnh sát.
Dọc đường đi, nụ cười trên mặt Tiểu Ngự chưa bao giờ vơi, dáng vẻ đắc ý của cậu nhóc trông vô cùng bỉ ổi, khiến người ta nhìn thấy chỉ ước gì đánh cho một trận.
Sở cảnh sát đã khôi phục lại trạng thái vui vẻ phồn vinh như trước kia, lúc này đã đổi một loạt những đồng chí cảnh sát mới.
DTV
Lúc Khương Chi đến đây, bên trong này có rất nhiều người dân tìm cảnh sát giúp đỡ, mà những đồng chí cảnh sát mới này đã biết đến vết xe đỗ trước đó nên từng người đều nở nụ cười thân thiện, rất kiên nhẫn giải quyết phiền phức của người dân, chân chính phục vụ vì nhân dân.