Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 463






Còn chuyện đến Bắc Kinh, một khoảng thời gian nữa cô sẽ đi, cho dù không phải đi gặp người nhà anh thì cô cũng sẽ dẫn Cẩu Tử đi kiểm tra sức khỏe, xem thử triệu chứng như bây giờ của thằng bé có thể chữa khỏi hoặc giảm bớt không.

Cố Tuyển ở bên cạnh nhìn Thi Liên Chu không nỡ mà tạm biệt Khương Chi, anh ấy tấm tắc ngạc nhiên, rồi lại nhìn Khương Chi với ánh mắt sùng bài khác lạ.

Làm thế quái nào mà Khương Chi lại có thể biến một người đàn ông có tính cách lạnh lùng và lập dị thành một người dính người như vậy chứ?

DTV

Kỳ tích!

Sau khi ở sân bay thành phố Thanh khoảng một giờ, Thi Liên Chu và Cố Tuyển chuyển hướng và bay đến Bắc Kinh.

Cố Tuyển trầm giọng nói: “Chuyện cậu đến Hồng Kông lần này nhất định không thể giấu được ông cụ Thi đâu, lần này cậu trở về khó tránh sẽ bị tra hỏi một phen, hay là cậu cứ thành thật nói hết đi? Có ông cụ Thi chống lưng cho cậu, cũng không sợ chuyện nhà họ Hoắc đột nhiên làm khó nữa rồi.”

Thân hình cao lớn thẳng tắp của Thi Liên Chu tựa vào trên ghế, sắc mặt rất lạnh lùng hỏi: “Có gì mà nói chứ?”

Cố Tuyển lắc đầu, thương tiếc mà nói: “Tôi có thể tượng tưởng nếu như chuyện cậu có con bị phát hiện, ông cụ Thi sẽ dùng roi ngựa đánh cậu thành thế nào, cậu chắc chắn không muốn thẳng thắn để được khoan dung mà muốn kháng cự để bị dạy dỗ nghiêm khắc à?”

Thi Liên Chu nhấp một ngụm cà phê, hơi nhắm mắt lại, bình tĩnh nói: “Khi nào muốn đánh thì hẵng nói.”

Khóe miệng Cố Tuyển giật giật, lẩm bẩm nói: “Đúng là hoàng đế không vội, thái giám lại vội mà.”

Nhớ lại chuyến đi đến Hồng Kông lần này, Cố Tuyển nhất thời mất hứng nói chuyện, anh ấy cũng nhắm mắt nghỉ ngơi.

...

Khương Chi tạm biệt Thi Liên Chu rồi dẫn Cẩu Tử ngồi tàu lửa trở về huyện Thấm.

Chuyến tàu dài và nhàm chán, vừa lên tàu, rất nhiều người đã để mắt đến Cẩu Tử, cậu bé quá đáng yêu, bất đắc dĩ, Khương Chi chỉ có thể vực dậy tinh thần, một tấc không rời mà bảo vệ cho Cẩu Tử, chỉ sợ cậu con trai khó lắm mới tìm về được lại bị bắt cóc.

Suốt cả đường Khương Chi vô cùng cẩn thận, cuối cùng bọn họ đã về đến huyện Thấm.

Khi hai mẹ con trở lại huyện Thấm thì đã là mười giờ tối.

Khương Chi nhìn những khẩu hiệu khổng lồ và những ngọn đèn đường đơn giản hai bên đường, trong lòng có cảm giác quen thuộc, dù Hồng Kông rất phồn hoa nhưng sao có thể thoải mái giống như khi đi lại trong lãnh thổ của đất nước chứ?

Cô không dừng bước mà dẫn Cẩu Tử đến thẳng xưởng luyện thép, sau đó gọi lớn để chú bảo vệ mở cửa.

Chú bảo vệ cũng quen cô, thấy một người phụ nữ như cô còn dẫn theo một đứa nhỏ, dáng vẻ vô cùng mệt mỏi thì không khỏi nói: “Hai mẹ con mau về uống nước ấm rồi nghỉ ngơi đi, xem đứa nhỏ mệt chừng nào kìa, đứa nhỏ đáng yêu như vậy đừng để thằng bé mệt hỏng người.”

Khương Chi mỉm cười gật đầu, cô đáp lại một tiếng rồi kéo Cẩu Tử đi về phía khu người nhà.

Đứng trước cửa nhà Cận Phong Sa, cô gõ cửa, rất nhanh, giọng nói khàn khàn của Cận Phong Sa vang lên ở bên trong: “Ai vậy?!”

Khương Chi thấp giọng nói: “Là tôi.”

Nghe được giọng nói của cô, trong phòng nhanh chóng truyền ra những thanh âm thưa thớt, một lúc sau, cửa mở ra, Cận Phong Sa ngạc nhiên nhìn Khương Chi: “Cô về rồi à?!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-263.html.]

Khương Chi gật đầu, nhìn vào trong phòng rồi thấp giọng nói: “Bọn họ ngủ rồi à?”

“Ừ, ngủ từ sớm rồi.” Cận Phong Sa đón hai mẹ con vào nhà rồi rót hai cốc nước nóng trong bình đưa cho Khương Chi, anh ấy tò mò nhìn Cẩu Tử, nhưng Cẩu Tử lại ngẩn người không phản ứng lại, không né tránh cũng không phối hợp, mặc cho anh ấy quan sát.

Cận Phong Sa cười nói: “Cậu bé này có khí chất của một vị tướng quân.”

Anh ấy không hỏi chi tiết về quá trình tìm thấy đứa bé, dù sao thì chuyện này cũng không liên quan nhiều đến anh ấy, nhưng mấy ngày gần đây, mấy đứa nhỏ cũng thường xuyên nhắc đến cậu bé này với anh ấy, bây giờ tìm về được rồi, mấy đứa nhỏ nhất định sẽ rất vui.

Khương Chi không nói gì, cô mở cửa phòng, nhẹ tay nhẹ chân vào trong xem thử.

Giường trong phòng Hổ Tử được mở rộng, ga trải giường vô cùng mềm mại, giống như mới được thay vậy, ngay cả chăn cũng có mùi được phơi nắng, Hổ Tử, Tiểu Diệu và Tiểu Qua ngủ cạnh nhau ở trên giường, mỗi đứa nhỏ đều có tướng ngủ của riêng mình.

Hổ Tử ngủ ở ngoài cùng, lông mày nhỏ nhíu chặt, thỉnh thoảng lại giơ tay gãi mặt.

Người ngủ ở giữa là Tiểu Diệu, cậu bé ngủ ngoan nhất, đắp chăn ngang ngực, nằm thẳng, ngay cả trong khi ngủ cũng rất ngoan ngoãn.

Về phần Tiểu Qua, cậu bé vẫn là người có tướng ngủ xấu nhất, nằm cong vẹo ở phía trong cùng, chiếm hết nửa chiếc giường.

Khương Chi bật cười, đắp lại chăn cho mấy đứa nhỏ.

Không biết Cẩu Tử đi theo cô vào phòng từ lúc nào, cậu bé đứng ở bên giường nhón chân nhìn vào, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu hiện lên một cảm xúc vui mừng hiếm có, đôi mắt đen láy lần đầu tiên sáng lên.

Khương Chi đặt tay lên đầu cậu nhóc, giọng nói dịu dàng hơn mấy phần: “Con về nhà rồi.”

Cẩu Tử ngẩng đầu nhìn cô, đột nhiên đưa tay lên miệng, nhẹ nhàng “suỵt” một tiếng với vẻ mặt nghiêm túc.

Khương Chi nhìn cậu bé, mũi không khỏi đau nhức, đôi mắt hơi nóng lên, cô gật đầu, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Cẩu Tử rồi rời khỏi phòng, cẩn thận đóng cửa lại.

Cận Phong Sa nhìn thấy sự mệt mỏi trên mặt Khương Chi, anh ấy nghiêng đầu, do dự nói: “Muộn rồi, tôi ngủ trên sô pha, cô có thể ôm đứa nhỏ vào phòng tôi ngủ.”

Khương Chi nở nụ cười: “Không cần đâu, tôi đến đây để nói với anh một tiếng, ngày mai làm phiền anh dẫn mấy đứa nhỏ đến bệnh viện, lần này đã khiến anh vất vả rồi, cảm ơn anh.”

Cận Phong Sa nghe thấy Khương Chi từ chối cũng không có gì ngạc nhiên, anh ấy cười khổ xua tay: “Cảm ơn gì chứ, có gì mà vất vả đâu? Tôi nên cảm ơn cô mới đúng, nếu như không cô, tôi sợ rằng mình đã bị xưởng đuổi việc rồi, bây giờ giám đốc xưởng về rồi, ông ấy bảo tôi tiếp tục làm việc.”

Khương Chi nghe vậy cũng không có gì ngạc nhiên, gật đầu: “Đây là chuyện tốt.”

Xưởng luyện thép đang rối loạn, đã cần phải chấn chỉnh từ lâu, điểm yếu lần này được đưa vào tay giám đốc An, hy vọng ông ấy có thể giải quyết khối u ác tính trong xưởng một cách mạnh mẽ và kiên quyết, cũng xem như là chuyện cô giúp Cận Phong Sa một phen trước khi rời đi.

“Tôi không thể nhận số tiền này được.” Cận Phong Sa quay vào phòng, lấy một xấp tiền ra từ dưới gối, đưa lại cho Khương Chi.

Khương Chi nhìn một cái, mím môi, khách sáo mỉm cười: “Không nói đến chuyện anh vì chăm sóc mấy đứa nhỏ giúp tôi mà đuổi mẹ anh đi đã phải trả giá bao nhiêu, chỉ nói đến chuyện anh chăm sóc Hổ Tử cả năm nay, số tiền này anh nên nhận lấy.”

Cận Phong Sa khàn giọng, hai tay đông cứng giữa không trung.

Một lúc lâu sau, anh ấy mới lặng lẽ rút tay về, nắm chặt số tiền.

Cận Phương Sa biết đây là cách Khương Chi cắt đứt quan hệ với mình, cho nên anh ấy không thể từ chối số tiền này được.