Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 462




Sau một ngày dài mệt mỏi, Nguy Di chuẩn bị đi câu cá biển thật phong cách.

Thi Liên Chu, Cố Tuyển và Nguy Di mỗi người một cần câu, bọn họ đều có kỹ năng câu cá tốt nên đã câu được rất nhiều loại cá, giống như cá sáp trắng lớn, cá răng đỏ và thạch cửu công, lúc chuẩn bị kết thúc thì Thi Liên Chu con câu được một con cá ngừ vây xanh rất lớn.

Cá ngừ vây xanh được mệnh danh là “Top Rolls Royce” của cá ngừ, thịt béo và thích hợp làm sashimi.

“Ha, hôm nay có lộc ăn rồi.” Nguy Di vỗ vỗ vào lớp thịt săn chắc của cá ngừ, cười nói.

Khi Nguy Di không ra vẻ nhìn người khác thì tính tình của anh ta rất ôn hòa, thực sự không giống thủ lĩnh của một hội Tam Hợp khét tiếng hung hãn.

Nguy Di cười nói: “Nói đi, muốn ăn con cá này thế nào? Đầu bếp trên thuyền của tôi nấu cá ngon lắm đó.”

Cố Tuyển đã quên chuyện xảy ra trên thuyền của nhà họ Hoắc từ sớm, vừa nói đến chuyện “ăn” thì anh ấy sờ khóe miệng đau nhức, anh ấy nịnh nọt nhìn Khương Chi: “Chị dâu, cô không thể hiện tài nấu nướng à?”

Anh ấy tự hào mình là người đã nếm vô số món ngon, nhưng món khiến anh ấy ấn tượng nhất chính là món kho do Khương Chi nấu.

Tươi ngon cay tê, vị mặn vừa phải, trong suốt chuyến đi về Bắc Kinh, miệng anh ấy chưa từng nhàn rỗi, lần này anh ấy cũng nhắc một câu như vậy, xem thử có thể ăn thêm một bữa hay không, ăn một bữa cá cũng rất tuyệt.

Thi Liên Chu ngậm điếu thuốc trong miệng, anh hơi ngước mắt lên, cười lạnh nói: “Cậu đúng là không khách sáo chút nào.”

Cố Tuyển lại mặt dày giống như không nghe thấy.

Nguy Di đảo mắt rồi nghiêng đầu cười: “Ồ? Chị dâu nấu ăn ngon lắm à? Không biết tôi có vinh dự này không...”

Khương Chi cười lớn, xoa đầu Cẩu Tử rồi nói với Thi Liên Chu: “Anh trông con nhé, em đi nấu cơm.”

Hôm nay Cố Tuyển và Nguy Di đã giúp cô một chuyện lớn, nếu không thì cô cũng không thể thuận lợi dẫn Cẩu Tử về như vậy được, dù thế nào cũng nên báo đáp cảm ơn một phen, nấu một bữa cơm bày tỏ tâm ý cũng là chuyện nên làm, cũng không phải chuyện khó khăn gì.

Thi Liên Chu mím đôi môi mỏng, mắt to trừng mắt nhỏ với Cẩu Tử được đưa đến trước mặt anh.

Một lúc sau, Cẩu Tử ngồi bên cạnh Thi Liên Chu và tiếp tục chơi khối rubik trong tay, cũng không thèm quan tâm có phải anh đang đen mặt hay không.

Khương Chi hài lòng gật đầu, sai người giúp mang cá vào bếp.

Du thuyền Tam Hợp không xa hoa như du thuyền của nhà họ Hoắc, nhưng nguyên liệu trong bếp lại rất nhiều, nhìn qua cũng không thiếu thứ gì, chứng tỏ bản thân Nguy Di cũng là người sành ăn.

Khương Chi không nhờ ai giúp đỡ, cô cắt thịt cá theo từng thớ thịt khác nhau, dùng con d.a.o sắc bén để phân chia một cách dứt khoát.

Sau khi cắt cá xong, cô lại chuẩn bị nguyên liệu để xào một nồi nước cốt thơm cay để làm món lẩu đầu cá.

Không lâu sau, một cái bếp lò được đặt trên boong tàu, một mùi thơm cay nồng bá đạo bay ra từ trong bếp lò.

Thịt cá ngừ tươi và nhiều dầu, có nhiều màu đỏ đậm nhạt khác nhau, hương vị rất phong phú nhiều lớp, những miếng cá phi lê mỏng tinh xảo được bày trên dĩa, Khương Chi cũng chuẩn bị rất nhiều món ăn kèm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-262.html.]

DTV

Món lẩu đầu cá thơm ngon, màu sắc hương vị đều đầy đủ.

Cố Tuyển cầm đũa, anh ấy không ngừng nuốt nước miếng và nhìn nồi nước lẩu đang sôi sùng sục, sa tế và cá phi lê đỏ rực đang không ngừng trôi nổi trong đó, kích thích vị giác của mọi người, bọn họ không ngừng chảy nước miếng.

Nguy Di cũng không quan tâm nhiều như vậy, anh ta trực tiếp động đũa.

Chấm miếng cá phi lê vào nước chấm, sau đó cho vào miệng thì cay nồng, một mùi thơm cực kỳ nồng đậm lan tỏa trong miệng, thấm vào từng tế bào trong cơ thể, mùi thơm mãnh liệt khiến người ta muốn nuốt trọn mà không quan tâm đến chuyện còn nóng hay không.

Anh ta thở dài, khẽ chậc lưỡi: “Một nồi lẩu, mấy miếng thịt, mấy người bạn thân ngồi uống với nhau mấy chén rượu, đây mới là cuộc sống chứ.”

Cố Tuyển nâng ly rượu lên, không biết do hơi nóng của nồi lẩu hay do mấy ngụm rượu mà khuôn mặt thoáng ửng đỏ, giọng nói hơi trầm thấp, mang theo một tia nhẹ nhõm và vui vẻ: “Hôm nay là một ngày tốt lành, nào, chúng ta cùng nâng ly!”

Thi Liên Chu và Nguy Di cũng không nói nhiều, ba người cùng nâng ly uống rượu vui vẻ.

Khương Chi đang ngồi bên cạnh đút Cẩu Tử ăn cá phi lê cà chua, vị chua ngọt, thịt cá trắng đỏ mềm mại, đúng là một bữa tối vô cùng ngon miệng.

Cẩu Tử vẫn luôn không có biểu cảm gì lại hạnh phúc đến nỗi híp mắt khi ăn cá phi lê, rõ ràng là món cá này rất hợp khẩu vị cậu bé, lúc cậu bé nhìn Khương Chi thì cũng không còn keo kiệt ánh mắt nữa, Khương Chi đút đồ ăn hơi chậm một chút thì sẽ nhìn thấy ánh mắt hối thúc của con trai.

Cô khẽ cười nhéo mũi Cẩu Tử, nhìn Thi Liên Chu đang uống rượu cùng bạn thân, sau đó ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao trên biển, trong giây lát cô cảm thấy thoải mái, có một cảm giác thỏa mãn khó tả.

Cô nghĩ rằng, câu chuyện cũng nên bước vào chương tiếp theo rồi.

Một đêm ở du thuyền trên biển, nhẹ nhàng lại thích ý.

Sáng sớm hôm sau, Khương Chi, Thi Liên Chu và Cố Tuyển tạm biệt Nguy Di rồi cùng nhau lên máy bay trở về thành phố Thanh, tất nhiên, Cẩu Tử, người đã lưu lạc bên ngoài khá lâu cũng trở về cùng bọn họ, có lẽ đã một năm rồi, cậu bé mới bước chân lên lãnh thổ của đại lục.

Khương Chi có chút băn khoăn về nhà họ Hoắc, dù sao thì bọn họ cũng đã quậy tanh bành bữa tiệc của nhà họ Hoắc rồi.

Nhà Hoắc tốt xấu gì cũng là người có m.á.u mặt ở Hồng Kông, lần này bọn họ bị trấn áp, không còn một chút mặt mũi nào, không có gì đảm bảo rằng bọn họ sẽ không chó cùng rứt giậu, cho dù có Nguy Di ở đây thì cô cũng không muốn ở Hồng Kông Kông lâu hơn.

Hành trình về nhà vô cùng thuận lợi, cả nhóm đã hạ cánh an toàn xuống khu vực thành phố Thanh.

Thi Liên Chu mím chặt đôi môi mỏng, ngón tay thon dài ma sát lòng bàn tay, trầm giọng nói: “Em thật sự không muốn cùng anh về Bắc Kinh sao?”

Khương Chi lắc đầu, nheo mắt nhìn Cầu Tử ngoan ngoãn im lặng, nhẹ giọng nói: “Không về, chuyện này đợi một khoảng thời gian nữa rồi nói sau, mấy anh em Tiểu Diệu còn đang đợi em đưa Cẩu Tử về nhà.”

Thi Liên Chu nhìn cô với đôi mắt đen sâu thăm thẳm một lúc lâu, cuối cùng nói: “Mấy ngày nữa anh sẽ về, có chuyện thì gọi điện thoại, em biết số anh mà.”

“Được.” Khương Chi cười đáp lại.

Mối quan hệ giữa cô và Thi Liên Chu đã có bước nhảy vọt về chất, mặc dù bọn họ vẫn chưa nói rõ ràng thẳng thắng nói về mối quan hệ với nhau, nhưng mà cũng xem như là bạn trai bạn gái rồi, sau này mối quan hệ này có thể tiến thêm một bước nữa.