Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 458




Không lâu sau, một người đàn ông cao gầy bước ra khỏi du thuyền của Hội Tam Hợp.

Làn da của anh ta trắng như tờ giấy, nhìn qua trông có chút yếu đuối mỏng manh, nửa khuôn mặt bên trái tinh xảo tuấn mỹ, nhưng lửa khuôn mặt còn lại đan chéo những vết bớt màu đỏ sẫm rất khủng bố, một bên tao nhã, một bên hung dữ, hai loại khí chất đan xen vào nhau, tạo cho người ta một cảm giác kỳ quái khó tả.

Anh ta đứng ở đằng trước, khi ánh mắt mọi người nhìn về phía anh ta đều mang theo sự sợ hãi.

Ác ma nửa mặt, toàn bộ người ở thành phố Hồng Kông đều biết biệt danh này thuộc về ai.

Người nắm quyền của Hội Tam Hợp, Nguy Di.

Thời gian anh ta tiếp quản Hội Tam Hợp mặc dù chỉ được mấy năm, nhưng thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, tất cả tiếng nói phản đối ở các địa bàn đều bị g.i.ế.c sạch sẽ, nghe người ta kể rằng mùi m.á.u tươi vào thời điểm đó đã lan tỏa khắp thành phố Hồng Kông suốt mấy ngày nhưng vẫn chưa tản đi.

Mặc dù Nguy Di trông trẻ tuổi, nhưng khí thế trấn nhiếp của anh ta còn lớn hơn so với những người cầm quyền trước đây của Hội Tam Hợp.

Trên du thuyền của nhà họ Hoắc vang lên những tiếng nói nhỏ xôn xao, rất nhiều người đều mở to đôi mắt nhìn về phía Nguy Di, trong lòng cảm thấy sợ hãi, mơ hồ cảm thấy khó tin và lo lắng.

Hội Tam Hợp những năm gần đây làm ăn cực kỳ phát triển, hiếm khi gây rắc rối, vì vậy cùng với nhà họ Hoắc và nhà họ Ân là nước sông không phạm nước giếng.

Tại sao Nguy Di lại chặn du thuyền của nhà họ Hoắc lại?

Ngay cả Hoắc Thế Vinh và Ân Thiên Bật cũng rất muốn biết.

Trước đây Ân Thiên Bật đã từng có mấy lần giao lưu với cha của Nguy Di, ông ta suy nghĩ một lúc, bước lên phía trước mấy bước: “Không biết Ngài Nguy đích thân đến đây là vì việc gì? Hôm nay là ngày vui của nhà họ Hoắc và nhà họ Ân, tôi mong anh Nguy đây có thể cho chúng tôi mấy phần thể diện.”

Nguy Di giống như một con ch.ó điên, vẫn nên đừng chọc tức người như vậy thì hơn.

Nguy Di mỉm cười, nếu như không nhìn vào khuôn mặt bên phải của anh ta, thì thực sự trông giống như một chàng trai trẻ mỏng manh và ngại ngùng.

Anh ta nói: “Tôi đến đón cháu trai nhỏ của mình.”

“Cháu trai nhỏ?” Ân Thiên Bật sửng sốt, Nguy Di còn có cháu trai sao?

Nguy Di cũng không để ý đến ông ta, ánh mắt nhìn về phía Thi Liên Chu, ý cười trong mắt càng đậm hơn, sai người thả thuyền nhỏ xuống, chèo đến du thuyền nhà họ Hoắc.

Hành động này của anh ta khiến cho Hoắc Thế Vinh cảm thấy sợ hãi, nhưng nếu bây giờ ông ta đứng ra ngăn cản, chỉ e không đợi Nguy Di lên thuyền, thì trên người ông ta đã có thêm mấy lỗ thủng, Nguy Di từ trước đến nay cũng không phải người sẽ bởi vì thân phận địa vị của người khác mà lương tay.

Hoắc Thế Vinh không ngừng nháy mắt ra hiệu với Ân Thiên Bật, nhưng người sau lại ngoảnh mặt làm ngơ, ánh mắt âm u không biết đang suy nghĩ cái gì.

Khoảng cách giữa hai chiếc du thuyền cũng không xa, rất nhanh Nguy Di đã lên thuyền của bọn họ.

Trong tay anh ta còn mang theo một hộp quà tinh xảo.

Trong lúc mọi người đang suy đoán, Nguy Di đi lướt qua Hoắc Thế Vinh và Ân Thiên Bật, mang theo người của mình đi thẳng về phía Thi Liên Chu, nhìn Cẩu Tử ở trong lòng anh, mỉm cười nói: “Cháu trai nhỏ này của tôi thật sự xinh đẹp đấy.”

DTV

Những lời này của Nguy Di vừa nói ra, sắc mặt của Hoắc Thế Vinh lập tức trở lên cực kỳ khó coi.

Ánh mắt ông ta hung tợn liếc nhìn về phía Thi Liên Chu, ông ta không ngờ người của nhà họ Thi đến từ đại lục này lại cấu kết với Hội Tam Hợp, xem ra người này nhất định phải đòi lại đứa trẻ, dưới sự đe dọa của Hội Tam Hợp, nếu như ông ta không đồng ý, vậy thì cũng chê bản thân sống quá lâu rồi.

Giọng điệu của Thi Liên Chu bình tĩnh nhàn nhã, giống như đang nói tán gẫu: “Muộn rồi đấy”.

Nguy Di ngại ngùng cười, đưa món quà trong tay cho Khương Chi, lập tức đổi chủ đề: “Đây là chị dâu của tôi phải không? Nguy Di, Nguy trong nguy hiểm, Di trong chuyển nguy thành an.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-258.html.]

Đôi mắt hạnh to tròn của Khương Chi không khỏi hiện lên một tia kinh ngạc.

Người cầm quyền của Hội Tam Hợp này thật sự tốt bụng một cách đáng ngạc nhiên.

Khương Chi liếc nhìn Thi Liên Chu đứng bên cạnh, nhận lấy món quà, khẽ cười nói: “Cảm ơn.”

Vẻ mặt Nguy Di khiêm tốn cười, chậm rãi lắc đầu: “Liên Chu và tôi chẳng khác gì anh em ruột, lần đầu tiên gặp cháu trai nhỏ, cần phải chuẩn bị quà cho thằng bé là đúng rồi.”

Lúc này, Cố Tuyển mới chậm rãi đi đến.

Cố Tuyển giật mình khi nhìn thấy Nguy Di, “Nguy Di? Sao anh lại ở đây?”

Nguy Di không trả lời câu hỏi của anh ấy, chỉ nhìn những vết bầm tím trên khuôn mặt của Cố Tuyển, chậc chậc lắc đầu: “Đánh nhau với ai à? Thật thảm.”

Khoé miệng Cố Tuyển giật giật, cái người Nguy Di này, quen thói rắc muối lên vết thương của người khác, chẳng trách con người anh ta và Thi Liên Chu giống nhau như vậy.

“Không đồng ý à?” Nguy Di giơ tay chạm vào mái tóc xoăn mềm mại của Cẩu Tử, mặc dù là câu hỏi, nhưng giọng điệu lại là khẳng định.

Chuyện nhà họ Hoắc không đồng ý trả đứa trẻ cho Thi Liên Chu là chuyện trong dự kiến, nếu không anh ta cũng sẽ không nhận lời mời đến đây, đối đầu với hai nhà họ Hoắc và họ Ân, chậc, nghĩ thôi đã cảm thấy thú vị rồi.

Thi Liên Chu khẽ nheo mắt lại, giọng điệu đều đều giống như đang kể chuyện: “Có vẻ là như vậy đấy.”

“Ha ha ha, vui lắm, thú vị lắm.” Nguy Di đột nhiên cười to, hai tay vỗ nhẹ, quay đầu nhìn về phía Hoắc Thế Vinh và Ân Thiên Bật, giọng nói mang theo ý cười, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng: “Không muốn thả bọn họ đi à?”

Sắc mặt của Hoắc Thế Vinh xanh mét, cắn răng nói: “Anh Nguy, chẳng lẽ anh đang muốn hướng về phía người ngoài sao!?”

Nguy Di làm ra vẻ kinh ngạc nói: “Người Hồng Kông sao?”

Giọng điệu của anh ta tạm dừng một chút, rồi chậm rãi nói: “Tôi là người Trung Quốc.”

Hội Tam Hợp từ xa xưa đến nay đều là một tổ chức chống lại nhà thanh và khôi phục nhà Minh, dù ý nghĩa thực sự là gì, thì ít nhất bề ngoài bọn họ đều là những người yêu nước, bây giờ Hồng Kông đã bị người Anh đô hộ, với sự kiêu ngạo không tuân theo luật pháp của người Hội Tam Hợp, sao có thể nhận bản thân là người Hồng Kông được?

Hoắc Thế Vinh tức giận đến mức bật cười mà nói: “Không ngờ đường đường là người của nhà họ Thi, vậy mà lại xưng anh em với người của Hội Tam Hợp.”

Ông ta vừa nói xong, trong lòng lập tức nảy lên một loại dự cảm không tốt, mà loại dự cảm này rất nhanh đã trở thành hiện thực.

“—— Pằng!”

Tiếng s.ú.n.g vang lên, khiến mà nghĩ của mọi người cũng rung lên.

Hoắc Thế Vinh giơ tay sờ lên mái tóc đang bốc khói của mình, mồ hôi lạnh toát ra từ sống lưng, trong lòng tràn ngập một loại sợ hãi khó tả.

Nhưng dù sao ông ta cũng là người trải qua nhiều sóng gió, cũng không bị dọa sợ đến mức tè ra quần, nhưng cho dù là vậy, chân của ông ta cũng không khống chế được mà run lên, chỉ thiếu một chút nữa, thiếu một chút nữa thôi thì ông ta có thể đi gặp tổ tiên của mình rồi.

Nguy Di từ từ thu xuống lại, thổi vào họng súng, cười nói: “Người của Hội Tam Hợp thì làm sao chứ? Ông thấy chướng mắt à?”

Hoắc Thế Vinh lạnh lùng nói: “Nguy Di!”

Ông ta vừa dứt lời, lại thêm một tiếng s.ú.n.g nữa vang lên.

Những vị khách ban đầu muốn xem cuộc vui đều giải tán, chuyện người của Hội Tam Hợp nổ s.ú.n.g đã là chuyện bình thường hay xảy ra, những ‘người bình thường’ không có sức phản kháng như bọn họ cũng không dám tiếp tục ở đấy xem trò hay, để tránh liên lụy đến bản thân.