Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 456




Khương Chi ôm Cẩu Tử, cười lạnh nói: “Quan hệ? Nhắc tới đây, người gây tổn hại quan hệ trước chính là các người mới đúng đấy. Các người mua con trai tôi về nuôi dưỡng, dùng tà thuật đổi vận cho đứa trẻ ốm yếu của mình, chuyện này mới là không hợp lý đúng không? Vất vả cho ông đường đường là sĩ quan cấp cao đặc khu hành chính của Cảng Thành, lại có thể mở miệng kết tội người bị hại sao? Trước khi nói người ta, vẫn nên kiểm điểm bản thân trước đi.”

Thi Liên Chu khẽ cười một tiếng, giọng vui vẻ, vẻ mặt rõ ràng là: Vợ à, lúc cần nói thì nói nhiều chút.

“Cô! Miệng lưỡi sắc bén!” Cơ thể Ân Thiên Bật run rẩy không ngừng, trong ánh mắt già nua, lửa giận đang điên cuồng phun trào cắn nuốt cả người.

Ông ta tại vị nhiều năm như vậy, đã lâu chưa từng gặp người dám nói thẳng không kiêng nể gì trước mặt ông ta kiểu vậy.

Thi Liên Chu liếc mắt nhìn Ân Thiên Bật một cái, lại nhìn về phía Cố Tuyển, giọng nói trầm thấp: “Có phải cậu cảm thấy cơ thể khó chịu không? Hay là thông báo cho ba cậu đến đây đón cậu đi? Tôi sợ giữa đường cậu xảy ra chuyện, Cảng Thành khó tránh được trách nhiệm.”

“Khụ khụ khụ ——” Cố Tuyển ho khan vài tiếng, khuôn mặt trắng nõn tuấn tú đỏ ửng lên.

Anh ấy âm thầm trợn mắt, chợt ôm n.g.ự.c nói: “Đúng thật, bây giờ tôi cảm thấy chỗ nào cũng khó chịu, cần phải đi khám gấp, anh gọi điện thoại cho ba tôi đi, tôi sợ ông ấy không được gặp mặt tôi lần cuối.”

Thi Liên Chu và Cố Tuyển mỗi người một câu, song kiếm hợp bích.

Người sáng suốt đều có thể nhìn ra họ đang diễn kịch, là đang uy hiếp, nhưng rõ ràng là Ân Đình đánh Cố Tuyển, chuyện này nếu thật sự truyền tới đại lục, lại là một vụ tai tiếng đối với Cảng Thành!

Ân Thiên Bật tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng, hắn ta cảm thấy bản thân cũng sắp bị đau tim.

Sắc mặt Hoắc Thế Vinh lại âm trầm bất định, ban đầu ông ta vẫn luôn không để ý tới Cố Tuyển, nhưng nghe đoạn đối thoại trước mắt của họ, rõ ràng người thanh niên đi cùng Thi Liên Chu này cũng có gia thế danh giá.

Suy nghĩ như vậy, trong lòng Hoắc Thế Vinh âm thầm kêu khổ.

Ông ta chỉ muốn cuộc hôn nhân hôm nay kết thúc êm xuôi, sao lại khó khăn đến vậy chứ?

“Cố Tuyển, cậu làm bằng đất sét sao? Đánh hai cái đã chết?” Ân Đình mạnh mẽ nhìn chằm chằm Cố Tuyển, đột nhiên, hắn ta cười nói: “Đúng rồi, sao cậu không nói lý do vì sao tôi đánh cậu? Hoắc Thế Chi, không thì cô bước ra nói đi?”

Mọi chuyện trở nên càng thêm phức tạp, lại kéo cô dâu dính líu vào.

Hoắc Thế Chi mặc một chiếc váy cưới trắng như tuyết, trang điểm tinh xảo, từ đầu đến cuối đều ngồi trước gương trang điểm, nhắm mắt bịt tai trước trò cười này, lúc này nghe thấy lời nói của Ân Đình, cô ta mới từ từ quay đầu lại.

Cô ta không nói chuyện, chỉ là nhìn Cố Tuyển.

Cố Tuyển không nói chuyện, cũng ngẩng đầu nhìn cô ta một cái, sau đó cúi đầu xuống.

Ân Đình dùng ngón cái lau vết m.á.u ở khóe miệng, vẻ mặt ngả ngớn liếc mắt nhìn Hoắc Thế Chi một cái, lại nhìn về phía Ân Thiên Bật: “Ba, ba cũng thấy rồi, trong lòng cô dâu có người khác, có quan hệ mập mờ với tên đại lục này, ba chắc chắn muốn con cưới cô ta sao?”

Nghe câu này xong, ánh mắt Ân Thiên Bật và Hoắc Thế Vinh đều tối sầm.

DTV

Lần này, xem như hai nhà n Hoắc hoàn toàn mất hết thể diện.

Khương Chi ôm Cẩu Tử, cười khẽ lắc lắc đầu, đôi mắt có chút hả hê khi nhìn nhà họ Hoắc gặp họa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-256.html.]

Nhưng ý cười trên mặt cô chưa tắt, đã thấy ánh mắt Ân Đình nhắm vào cô.

Hắn ta chậm rãi nhếch môi, giọng điệu u tối: “Nếu khách khứa đã tới, hôn lễ cũng chuẩn bị xong, cũng không thể lãng phí, để tôi cưới cô đi.”

Hiện trường lại yên tĩnh.

Quan khách đứng xung quanh xem đều có chút mơ hồ, không biết có phải đang nằm mơ hay không, tại sao lại liên tiếp xảy ra chuyện vậy?

Đôi mắt hẹp dài của Thi Liên Chu trầm xuống như có thể vắt ra nước, khuôn mặt nghiêm nghị căng thẳng, có thể mơ hồ nhìn thấy vài phần không vui, rất ít khi anh để lộ cảm xúc ra ngoài như vậy, cho dù chỉ vài phần không vui, cũng đủ thể hiện rõ tâm trạng của anh.

Khương Chi lại rất bình tĩnh, đưa đứa bé đang yên lặng trong lòng cho Thi Liên Chu.

Cô liếc mắt đánh giá trên dưới Ân Đình một cái, trên mặt chợt lộ ra một tia cười lạnh: “Tôi vẫn luôn muốn hỏi, có phải lâu lắm rồi anh không đi bệnh viện tâm thần khám không? Anh cho rằng bốn biển đều thuộc về anh sao? Anh muốn đánh ai thì đánh, muốn cưới ai thì cưới sao?”

Quan khách đứng xung quanh xem đều có chút mơ hồ, không biết có phải đang nằm mơ hay không, tại sao lại liên tiếp xảy ra chuyện vậy?

Đôi mắt hẹp dài của Thi Liên Chu trầm xuống như có thể vắt ra nước, khuôn mặt nghiêm nghị căng thẳng, có thể mơ hồ nhìn thấy vài phần không vui, rất ít khi anh để lộ cảm xúc ra ngoài như vậy, cho dù chỉ vài phần không vui, cũng đủ thể hiện rõ tâm trạng của anh.

Khương Chi lại rất bình tĩnh, đưa đứa bé đang yên lặng trong lòng cho Thi Liên Chu.

Cô liếc mắt đánh giá trên dưới Ân Đình một cái, trên mặt chợt lộ ra một tia cười lạnh: “Tôi vẫn luôn muốn hỏi, có phải lâu lắm rồi anh không đi bệnh viện tâm thần khám không? Anh cho rằng bốn biển đều thuộc về anh sao? Anh muốn đánh ai thì đánh, muốn cưới ai thì cưới sao?”

Nói của Khương Chi vẫn sắc bén như cũ, không để lại chút thể diện nào cho người khác.

Nụ cười trên khuôn mặt của Ân Đình lúc này cứng lại, trở lên cứng ngắc.

Ân Thiên Bật hung tợn trừng mắt nhìn Ân Đình một cái, sau đó dùng ánh mắt nham hiểm đó nhìn về phía Khương Chi, nói” Cô gái nhỏ, khi nói chuyện và làm việc phải suy nghĩ kỹ rồi hãy làm, nói chuyện không lựa lời như vậy không sợ gặp rắc rối sao?”

Thi Liên Chu ôm đứa trẻ trong lòng, khí thế trên người không hề suy giảm, dáng người cao lớn, lạnh lùng liếc nhìn Ân Thiên Bật, về phần Ân Đình, anh không thèm nhìn hắn ta lấy một cái, nói: “Rắc rối? Rắc rối gì? Đầu tiên mua bán con trai tôi, sau đó lại muốn cưới phu nhân của tôi?”

Mặc dù lời nói của anh rất nhẹ nhàng, nhưng trong đó luôn mang theo một luồng sát khí đáng sợ.

Sống lưng của Ân Thiên Bật cứng đờ, đã cảm giác được một cỗ khí tức nguy hiểm.

Sắc mặt của Ân Đình từ đầu đến cuối đều âm trầm, cũng không cảm thấy xấu hổ vì bản thân chọn trúng một người phụ nữ có chồng, ánh mắt nhìn về phía Khương Chi giống như một con dã thú vừa phát hiện con mồi.

Hoắc Thế Vinh là kẻ khôn khéo, thấy tình hình như vậy lại mỉm cười tiến lên hòa giải: “Anh Thi, người nào mà chẳng có lòng yêu cái đẹp, phu nhân đây có sắc đẹp tuyệt trần, Ân Đình bằng lòng kết hôn với cô ấy, hiển nhiên cũng là mang theo sự kính trọng, người không biết không có tội, có phải đạo lý như vậy không?”

Nói thì nói như vậy, nhưng các cơ trên mặt của Hoắc Thế Vinh đều run rẩy mấy lần.

Ân Đình là em rể của ông ta, em rể nói muốn cưới người khác làm vợ, ông ta lại còn phải đứng ra nói đỡ mấy câu, cảm giác này thật sự rất khó chịu, nhưng chuyện của Hoắc Thế Chi khiến ông ta cũng khó có thể biện giải, nhà họ Ân cũng có thể vì chuyện này mà trách ngược lại nhà họ Hoắc.

Lợi ích của gia tộc luôn là thứ đặt lên trên hết tất cả mọi thứ như nhân phẩm và danh dự.