Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 454




Nhưng sau khi nhìn thấy Khương Chi thì trong phút chốc ông ta có chút do dự.

Hôm nay có rất nhiều khách khứa đến tham dự hôn lễ, nhưng Khương Chi là người để lại cho ông ta ấn tượng sâu sắc nhất, không chỉ bởi vì vẻ đẹp ngạo thị quần hùng của cô, mà còn bởi vì cô là người phụ nữ của Thi Liên Chu.

Nhà họ Thi ở Trung Quốc đại lục cho dù là quyền lực hay địa vị đều có phân lượng quá cao.

Những năm gần đây, quan hệ giữa Hồng Kông và đại lục rất căng thẳng, một mặt ông ta không muốn dính líu gì đến nhà họ Thi, mặt khác là thân phận của Thi Liên Chu rất nhạy cảm, nếu như anh xảy ra chuyện gì ở nhà họ Hoắc thì ngay cả nhà họ Hoắc, cũng không thoát khỏi trách nhiệm.

Về phần đứa trẻ này…….

Ánh mắt của Hoắc Thế Vinh liếc nhìn về phía Cẩu Tử một lượt, sau đó lại nhìn về dáng vẻ như sói mẹ bảo vệ sói con kia của Khương Chi, trong lòng lại cảm thấy đau đầu.

Trần Cẩm đứng sau Hoắc Thế Vinh, giọng nói tức giận hét lên: “Thế Vinh!”

Hoắc Thế Vinh quay đầu liếc nhìn cô ta một cái, Trần Cẩm bị ánh mắt độc ác của Hoắc Thế Vinh làm cho kinh hãi, lập tức im lặng, nhưng ánh mắt nhìn về phía Khương Chi vẫn tràn đầy sự tàn nhẫn, quá khứ ngày xưa của cô ta không sáng rọi, khó khăn lắm mới có thể bước chân được vào tầng lớp thượng lưu, mọi người đều phải nể mặt cô ta mấy phần.

Cô ta đã bao nhiêu năm không bị người nể mặt như vậy rồi chứ?

Hoắc Thế Vinh cũng không quan tâm đến suy nghĩ trong đầu của cô ta, trên mặt ông ta lộ ra vẻ uy nghiêm: “Bà Thi, bà làm như vậy là có ý gì?”

Khương Chi cười lạnh, khẽ nhếch khóe môi, không hề có chút nể mặt nào nói: “Không nhìn thấy sao? Tôi muốn đứa trẻ này.”

Cô vừa nói xong, nụ cười trên mặt của Hoắc Thế Vinh thoáng nhạt đi.

Lúc này ông ta mới biết được dự cảm không tốt trong lòng từ đâu mà ra, hóa ra hôm nay vợ chồng nhà Thi Liên Chu không mời tự đến, là muốn đến phá hoại chuyện tốt nhà ông ta sao?

Lúc này, một giọng nữ lạnh lừng khác lại vang lên, nói: “Muốn đứa trẻ này? Cô cho rằng mình là ai mà dám ngạo mạn như vậy ở nhà họ Hoắc chúng tôi!”

Trần Cẩm vừa nghe được giọng nói này thì không khỏi co rụt cổ lại, một người phụ nữ đeo đầy đá quý từ trong đám người bước ra, bà ta nhìn qua trông khá đứng tuổi, nhưng cách ăn mặc lại thể hiện sự giàu sang phú quý của bà ta.

Chỉ liếc mắt một cái, Khương Chi đã đoán được thân phận của đối phương, vợ cả của Hoắc Thế Vinh, người của gia đình Thái Hi Phân ở Hồng Kông.

Như đã đề cập trước đó, nhà họ Hoắc dựa vào việc liên hôn, có mối quan hệ gắn bó chặt chẽ và rắc rối với rất nhiều gia tộc có lịch sử lâu đời ở Hồng Kông, hình thành một mạng lưới quan hệ cực kỳ khổng lồ.

Mà Hoắc Cẩm Thịnh, chính là con trai út của bà vợ cả này, vì đứa con trai này, bà ta đã dốc hết sức lực, hy sinh rất nhiều.

Nếu cô muốn đưa Cẩu Tử đi, vậy thì người đầu tiên không đồng ý chính là vị vợ cả này.

Khương Chi vừa định mở miệng nói gì, thì giọng nói trầm lạnh vang dội của Thi Liên Chu xuyên qua đám người, nói năng cực kỳ khí phách, rồi lại lạnh nhạt đến cùng cực lọt vào lỗ tai của những người ở đây: “Kiêu ngạo à? Nhà họ Hoắc công khai mua bán con cháu nhà họ Thi chúng tôi, là ai kiêu ngạo hả?”

Vừa nghe được giọng nói của Thi Liên Chu, tinh thần căng thẳng của Khương Chi liền thả lỏng trở lại.

Không phải bởi vì cô sợ hãi, chỉ là cô cảm thấy vui mừng vì bản thân không còn phải chiến đấu một mình nữa.

Khương Chi cúi đầu, xoa mái tóc xoăn đen bồng bềnh của Cẩu Tử, như là muốn chia sẻ niềm vui nho nhỏ trong lòng của mình kia cho con trai, giọng điệu trong trẻo dễ nghe, mang theo sự dịu dàng nói: “Ba con đến rồi.”

DTV

Hoắc Thế Vinh nghe thấy Thi Liên Chu nói vậy thì trong lòng đột nhiên trầm xuống.

Con trai của nhà họ Thi?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-254.html.]

Thi Liên Chu đi ra khỏi đám đông, vóc dáng anh rất cao, gần như nhìn xuống mọi người, khuôn mặt nghiêm nghị tuấn tú, đôi mắt phượng dài hẹp và sâu thẳm nhiễm màu u tối, lông mày và đuôi mắt lộ ra vẻ sắc bén và lạnh lẽo, đôi môi mỏng mím chặt.

Anh lạnh nhạt nhẹ liếc mắt nhìn Hoắc Thế Vinh, đi thẳng về phía Khương Chi và Cẩu Tử.

Đương nhiên cụ bà nhà Hoắc Thế Vinh cũng biết nhà họ Thi, trong lòng run rẩy, nhưng vẫn tỏ ra nghiêm khắc chính trực quát lớn: “Nói chuyện quan trọng nhất là chứng cứ!”

Nghe vậy, Thi Liên Chu cười lạnh một tiếng.

Anh ngồi xuống bên cạnh Cẩu Tử, đưa tay ra, ôm Khương Chi và Cẩu Tử vào lòng, chân dài bắt chéo, giọng nói thản nhiên lộ chút tàn độc: “Chứng cứ? Bà không cảm thấy gia đình ba người chúng tôi ngồi ở đây chính là chứng cứ sao?”

Câu này vừa nói ra, mọi người đều nhìn về phía gia đình ba người họ.

Tê ——

Cái gì gọi là không thấy không biết, vừa thấy đã bị dọa cho hoảng hồn chứ?

Đây là.

Đứa bé ngồi ở giữa rõ ràng thừa hưởng hoàn toàn những ưu điểm của ba mẹ, mắt phượng, mũi cao, môi đỏ, tuy còn nhỏ, nhưng đã vô cùng xinh đẹp, khóe mắt đuôi mày đều rất giống ba, ngay cả thần thái cũng rất giống, nhưng lại có cốt cánh của mẹ.

Đặt ba người này ở cùng nhau, nếu nói đứa bé này không phải con ruột cũng không ai tin.

Triệu Cam Đường ở trong đám đông trợn trừng mắt, cười khanh khách nói: “Thật sự rất giống!”

Lời này của cô ấy lại dấy lên những lời đồng tình, đương nhiên, phần lớn vẫn im lặng, dù sao ở thời khắc mấu chốt này, ai phát ra tiếng là chống đối với nhà họ Hoắc, không thấy Triệu Cam Đường là người đầu tiên lên tiếng đã bị người của nhà họ Triệu lôi đi rồi sao?

“Ha hả, tôi thấy đây chỉ là chuyện hiểu lầm, con trai nhà họ Thi ở đại lục sao lại chạy tới Cảng Thành chứ?”

Lời vừa dứt, Ân Thiên Bật chống gậy đi ra khỏi đám đông.

Khuôn mặt ông ta sắc bén nhìn chằm chằm vào Thi Liên Chu, so với nhà họ Hoắc thì ông ta làm sĩ quan cao cấp đặc khu hành chính Cảng Thành nên càng hiểu rõ suy nghĩ của bên đại lục, tuy rằng cũng không muốn tiếp xúc với nhà họ Thi, nhưng dưới tình hình này, đương nhiên ông ta phải thiên vị mà giúp đỡ thông gia của mình.

Ngón tay Thi Liên Chu nhẹ gõ lên mặt bàn, giọng nói sắc bén như lưỡi dao: “Hiểu lầm? Hay là để cho ông cụ nhà tôi tâm sự với ông xem có phải là hiểu lầm hay không nhé?”

Sắc mặt của Ân Thiên Bật tối sầm.

Đương nhiên ông ta biết lời nói của Thi Liên Chu là đang uy hiếp, nếu thật sự phải liên lụy tới trưởng bối nhà họ Thi, vậy chuyện này sẽ từ một vụ án lừa bán rất nhỏ chuyển sang tình hình hai bên bờ, chuyện này đối với Cảng Thành mà nói rõ ràng là vô cùng bất lợi.

Dù sao quan hệ huyết thống cũng không thể làm giả, nếu đứa bé này thật sự là con nối dõi của nhà họ Thi, vậy thì tờ giấy giám định kia chính là chứng cứ thiết thực, đến lúc đó, ai cũng không tranh cãi được với anh!

Thi Liên Chu có sắc mặt lạnh nhạt, khí thế khiếp người, tuy là ngồi, cũng không có chỗ nào yếu thế, trong đôi mắt phượng hẹp dài như cất giấu lưỡi d.a.o sắc nhọn nhất, cả người đều tản ra vẻ bá đạo và hàn ý khiến người ta phải rùng mình.

Khương Chi ngước mắt nhìn Thi Liên Chu, đuôi mắt khẽ nhướng lên, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.

Kiếp trước cô luôn cố gắng dựa vào bản thân, cho dù gặp phiền phức gì thì cô cũng đều tự mình nghĩ cách giải quyết, không ít lần sứt đầu mẻ trán mà đổ máu, đây là lần đầu tiên cảm nhận được có người đang che chở cho cô, vì cô và đứa bé mà đứng trước gánh trách nhiệm.

Nếu cô thật sự yêu Thi Liên Chu thì cũng không có gì kỳ lạ.