Ánh mắt Khương Chi nhìn chằm chằm, không chớp lấy một cái, ngón tay bất giác nắm chặt đến mức các khớp ngón tay đều trắng bệnh.
Triệu Cam Đường cũng tò mò nhìn về phía đó.
Việc nhà họ Hoắc đột nhiên nhận nuôi một đứa trẻ đã gây ra một chấn động lớn trong xã hội thượng lưu, dù sao con cháu nhà họ Hoắc rất thịnh vượng, nhà nào nhà nấy không có 50 thì cũng có 30 người, trong tình huống như vậy lại đi nhận nuôi một đứa trẻ cũng không khỏi quá mức kỳ lạ.
Trần Cẩm giơ tay, nắm lấy bàn tay nho nhỏ trắng nõn, lập tức đi thẳng về phía này.
Khương Chi vừa nhìn thấy khuôn mặt của đứa trẻ, vành mắt khẽ nóng bừng.
Là Cẩu Tử.
Đứa trẻ nho nhỏ, trên người mặc một bộ vest cắt may vừa người, thắt nơ đỏ, tóc đen hơi xoăn, mắt phượng, môi trái tim, sống mũi cao thẳng, môi đỏ mím chặt, các đường nét trên mặt cực kỳ xinh đẹp.
Trần Cẩm hòa ái cười, dạy Cẩu Tử nói: “Cẩm Tư, nào, chào thím Cam Đường và dì Khương đi.”
Cô ta kéo Cẩu Tử ngồi xuống ghế sofa, cách Khương Chi chỉ có một cái bàn cafe.
Cẩu Tử giống như một con rối giật dây, sau khi nghe xong những lời kia của Trần Cẩm, ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Cam Đường, lên tiếng nói ‘thím Cam Đường’, sau đó lại nhìn về phía Khương Chi, trên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp tràn đầy sự bình tĩnh, không hề có bất kỳ cảm xúc giao động nào.
Thằng bé mở miệng, gọi ‘Dì Khương’.
Trong lòng Khương Chi đột nhiên trầm xuống.
Cô chỉ cảm thấy dòng m.á.u nóng bỏng đang chảy trong cơ thể lập tức đóng băng, ngay cả đầu ngón tay cũng trở nên lạnh buốt.
Cẩu Tử không nhận ra cô sao?
Triệu Cam Đường khé kêu lân: “Thật sự là một cậu bé xinh đẹp.”
Công bằng mà nói, trong giới thượng lưu giàu có, mỗi thế hệ đều sẽ kết hôn với một vài người đẹp, theo thời gian, gen xấu trong gia tộc của bọn họ cũng dần được cải thiện, không còn có người sinh ra trông xấu xí nữa.
Nhưng đây là lần đầu tiên cô ấy gặp được một đứa trẻ xinh đẹp như tiên đồng hạ phàm giống Cẩm Tư vậy.
Triệu Cam Đường mỉm cười, từ trong túi lấy ra một viên kẹo, đứa cho Cẩu Tử, nói: “Nào, thím cho con kẹo để ăn này.”
Cẩu Tử ngơ ngác nhìn về phía Triệu Cam Đường, cũng không cử động, cũng không nói một lời.
Trần Cẩm ôm Cẩu Tử vào lòng, lịch sự từ chối: “Đứa trẻ này không thích ăn đồ ngọt, cho nên không ăn kẹo đâu.”
DTV
Triệu Cam Đường thất vọng cảm thán một tiếng, đặt kẹo lên trên bàn, móng tay của Khương Chi đã cắm sâu vào lòng bàn tay, cố gắng khống chế cảm xúc hỗn loạn trọng lòng mình, trong giọng nói trong trẻo kia mang theo chút khàn khàn nói: “Hình như đứa trẻ này không thích nói chuyện thì phải?”
Trần Cẩm trìu mến liếc nhìn Cẩu Tử một cái, thở dài nói: “Tính cách thằng bé vốn đã như vậy, nghe nói trước kia còn chủ động nói mấy câu, nhưng mà sau đó lại gặp tai nạn xe cộ thì lại càng thêm không thích nói chuyện nữa.”
Hai mắt Khương Chi khẽ lóe lên, môi run run nói: “Tai nạn xe cộ?”
Triệu Cam Đường cũng kinh ngạc cau mày, giọng điệu vừa đáng thương vừa đồng tình nói: “Trời ạ, tai nạn xe cộ? Một đứa bé nhỏ như vậy.”
Trần Cẩm gật đầu, xoa xoa đầu của Cẩu Tử: “Ha ha, đó cũng coi như là duyên phận.”
“Hôm đó đúng lúc Cẩm Thịnh có việc đi ra ngoài, cũng suýt chút nữa gặp tai nạn xe cộ ở cổng bệnh viện, là Cẩm Tư đã đẩy thằng bé, nhưng bản thân lại bị đ.â.m trúng, Thế Vinh thấy Cẩm Tư có duyên với nhà họ Hoắc chúng tôi, cho nên đã đưa thằng bé về đây.”
Triệu Cam Đường thích nhất nghe những lời này, không hỏi lớn tiếng nói: “Vậy thì Cẩm Tư chính là ân nhân cứu mạng của Cẩm Thịnh rồi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-252.html.]
Trần Cẩm sửng sốt một chút, sau đó mỉm cười nói: “Đúng vậy, ân nhân cứu mạng, từ nay về sau, tôi sẽ yêu thương, hết lòng hết dạ chăm sóc cho thằng bé.”
Hô hấp của Khương Chi dồn dập, trái tim thắt lại.
Có duyên?
Có duyên gì chứ?
Có duyên một mạng đổi một mạng sao?
Nhà họ Hoắc, nhà họ Hoắc thật sự tài đấy!
Khương Chi dựa người vào ghế sofa, thu hồi vẻ mặt, giọng điệu bình tĩnh nói: “Hết lòng hết dạ chăm sóc? Tiểu thư, thiếu gia của nhà họ Hoắc nhiều đếm không xuể, thật sự có thể coi trọng một đứa con nuôi đến vậy sao?”
Những lời này vừa nói ra, bầu không khí trong phòng thoáng chốc im lặng đến lạ thường.
Trần Cẩm suýt chút nữa có thể duy trì được nụ cười trên mặt mình, cô ta có chút kinh sợ nhìn về phía Khương Chi, không hiểu tại sao cô lại đột nhiên gây khó dễ cho mình, những lời nói trước đó của cô ta hình như cũng không có ý gì xúc phạm đến cô gái này mới đúng?
Triệu Cam Đường cũng kinh ngạc nhìn về phía Khương Chi.
Mặc dù mọi người đều biết lời nói của Trần Cẩm chỉ là có lệ, nhưng có một số chuyện hiểu mà không nói ra, đây là nguyên tắc sinh tồn trong các đại gia tộc, nếu thật sự không nể mặt mũi của đối phương chăng nữa thì những cô gái trẻ như họ cũng sẽ không nói thẳng ra như vậy.
Khương Chi đột nhiên cười khẽ, nâng mi mắt đang hơi cụp lên, vẻ mặt không thay đổi nói: “Tôi lại cảm thấy đứa trẻ này rất có duyên với tôi, nếu bà Trần thấy hợp ý với tôi, vậy thì để tôi nhận nuôi đứa trẻ này nhé? Tôi cũng hứa với bà, sẽ nuôi nấng thằng bé giống như con ruột của mình.”
Chuyện này còn chưa xong, chuyện khác lại kéo đến.
Những lời hết lời này đến lời khác của Khương Chi khiến cho sắc mặt của Trần Cẩm cũng tối sầm lại.
Cô ta vuốt tóc mái, cười duyên nói: “Tôi thật sự đã đánh giá thấp cô Khương đây rồi, xem ra hôm nay cô đến đây là có ý đồ xấu đúng không?”
Triệu Cam Đường thấy nụ cười ngọt ngào của cô ta, không khỏi rùng mình một cái, kéo cánh tay của Khương Chi nói: “A Chi, nếu chúng ta đã thấy đứa trẻ rồi thì cũng đi thôi, đừng làm phiền chị dâu nữa.”
Khương Chi tránh khỏi tay của Triệu Cam Đường, lông mày khẽ giãn ra, trên môi nở nụ cười nói: “Tôi có ý xấu à? Những lời vừa rồi của tôi đều rất chân thành, không có nửa lời giả dối, có vẻ như bà Trần đây cũng không muốn.”
Nếu đã nói đến mức này thì cô cũng không nghĩ muốn giả vờ cười mà coi như không có chuyện gì nữa.
Bây giờ con trai cô cũng đã không nhận ra cô rồi, cô còn lo lắng nhiều như vậy làm gì chứ?
Hôm nay, cho dù có là ba của ông trời đến thì cô cũng phải dẫn Cẩu Tử rời đi, nếu để thằng bé ở lại nhà họ Hoắc thêm ngày nào thì lại nguy hiểm cho thằng bé thêm ngày đó, ai biết khi nào nhà họ Hoắc sẽ ra tay, yên lặng không một tiếng động khiến cho Cẩu Tử c.h.ế.t oan c.h.ế.t uổng chứ?
Cô cũng tin, nếu như Thi Liên Chu ở đây, anh ấy cũng sẽ đưa ra quyết định tương tự như vậy.
Trần Cẩm liếc nhìn Khương Chi một cái, chậm rãi đứng dậy, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Tôi không biết cô Khương đây có địa vị như thế nào. những lời nói của cô lại khá cường ngạnh, đứng ở địa bàn của nhà họ Hoắc chúng tôi mà dám nói như vậy, cô thật sự có chút độc đoán đấy.”
Triệu Cam Đường sốt ruột đến toát mồ hôi lạnh, nói: “A Chi!”
Gia tộc nhà họ Hoắc đã cố thủ ở Hồng Kông nhiều năm, tác phong hành động độc đoán cũng không phải ngày một ngày hai, làm dân bản địa ở đây, đừng nói là người từ bên ngoài đến, mà cho dù là gia tộc giàu có ở đây cũng có ai dám gây sự với bọn họ như vậy?
Mặc dù Hoắc Cẩm Tử chỉ là con nuôi, nhưng nếu đã mang họ Hoắc thì thằng bé chính là người nhà họ Hoắc!
Khương Chi lại công khai nói muốn đưa thằng bé đi, làm như vậy chẳng khác nào đang đánh thẳng vào mặt nhà họ Hoắc cả!