Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 450




“Một cậu bé ba, bốn tuổi à?” Triệu Cam Đường cẩn thận suy nghĩ.

Cô ấy lắc đầu: “Nhà họ Hoắc không có đứa nhỏ ba bốn tuổi, đứa trẻ nhỏ nhất là Hoắc Cẩm Thịnh, con trai út của anh cả nhà họ Hoắc, nhưng cậu ấy đã mười một tuổi rồi, hơn nữa sức khỏe của cậu ấy không tốt cho lắm, rất ít khi ra ngoài gặp người khác, có lẽ bây giờ cậu ấy đang ở trong phòng, sẽ không ra ngoài đâu.”

Khi nói đến những lời cuối cùng, Triệu Cam Đường còn hạ giọng vì sợ bị người khác nghe thấy.

Đôi mắt xinh đẹp của Khương Chi híp lại, cô nói từng chữ một: “Hoắc, Cẩm, Thịnh.”

Triệu Cam Đường nghi ngờ hỏi: “Cô biết cậu ấy à?”

Sắc mặt Khương Chi khôi phục bình tĩnh, lạnh lùng nói: “Tôi không biết.”

Nghe cô nói vậy, Triệu Cam Đường cũng không đào sâu hơn, cô ấy tò mò hỏi: “Người tên Cố Tuyển kia, thật sự từng có vướng mắc tình cảm gì đó với Thế Chi à?”

Chuyện phiếm, là điều không thể thiếu ở bất cứ tầng lớp nào.

DTV

“Chắc là vậy.” Khương Chi thản nhiên nói.

“Chậc chậc, không ngờ lúc trước Thế Chi lại thích người như vậy, Ân Đình và Cố Tuyển thật sự là hai kiểu người khác nhau.” Triệu Cam Đường nhún vai, lời nói mang ý cười, thậm chí còn có chút trêu chọc nữa.

Hai người đi xa dần, không lâu sau, bọn họ đến khu vực hồ bơi.

Vừa đến gần, bọn họ đã nghe thấy tiếng nói chuyện ầm ĩ, hoặc là nói trách mắng từ một phía sẽ thích hợp hơn.

Triệu Cam Đường kéo Khương Chi lại, dẫn cô trốn vào phía sau một bồn cây xanh, lặng lẽ nhìn ra ngoài qua khe hở của cành lá rậm rạp.

“ Ân Đình, nhà họ Ân đã nuôi dưỡng con, cho con tài nguyên và cuộc sống tốt đẹp, không phải để con tùy ý như vậy! Con có biết cuộc hôn nhân với nhà họ Hoắc khó có được đến mức nào không? Con hãy tỉnh táo cho cha, có giả vờ thì cũng phải giả vờ tươi cười cho bằng được!”

Người nói những lời này là một ông già có tinh thần quắc thước, ông ta có đôi mày sắc bén, tay cầm một cây gậy ba toong màu vàng trắng, toàn thân tràn đầy khí thế, thoạt nhìn có vẻ giống một vị lãnh đạo đứng trên cao.

Khương Chi nghe lời ông ta nói, cô chỉ cần suy nghĩ một chút thì cũng có thể đoán được thân phận của đối phương.

Cha của Ân Đình, trưởng quan hành chính đặc khu Hồng Kông hiện tại, Ân Thiên Bật.

Trước mặt Ân Thiên Bật là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, dáng người cao lớn, đôi mắt một mí lạnh lùng, khuôn mặt đầy vẻ tàn nhẫn, toàn thân tản ra khí tức u ám.

Anh ta là chồng tương lai của Hoắc Thế Chi, Ân Đình.

Nhưng mà, lúc này Ân Đình chỉ mặc mỗi chiếc quần bơi, lộ ra cơ bắp cường tráng trên cơ thể.

Hôm nay là ngày cưới của anh ta, những vị khách trong giới thượng lưu của Hồng Kông đều đã đến đây, thay vì ăn mặc chỉnh tề và ra ngoài chào đón khách thì anh ta lại đến đây để bơi lội, nếu như mấy người phóng viên của Hồng Kông chụp được cảnh tượng này thì không biết sẽ có bao nhiều lời đồn bất lợi với nhà họ Hoắc truyền ra ngoài.

Nhưng từ đó cũng có thể thấy, bản thân chú rể cũng không mấy mặn mà với cuộc hôn nhân này.

Ân Thiên Bật nhìn Ân Đình rồi nghiêm nghị nói: “Con có nghe thấy lời cha nói không vậy?!”

Ân Đình cúi đầu, một lúc sau mới nói bằng giọng hơi khàn: “Hiểu rồi.”

Ân Thiên Bật gõ cây gậy xuống sàn, lạnh lùng nói: “Đi, thay quần áo rồi ra đón khách với mẹ vợ và anh vợ của con đi!”

Nói xong, ông ta không ở lại lâu thêm nữa, nở nụ cười trên khuôn mặt u ám rồi sải bước đi ra khỏi hồ bơi.

Ân Đình tự mình đi đến rìa hồ bơi, anh ta mặc áo sơ mi, hơi nhướng mi rồi cười lạnh nói: “Mấy người còn định núp bao lâu nữa vậy?”

Hình như cổ họng của anh ta từng bị thương, mỗi khi nói đều mang theo sự khàn khàn đặc trưng, không phải là loại khàn khàn từ tính thấp kia, mà giống như cổ họng vị đốt chát vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-250.html.]

Triệu Cam Đường quay đầu nhìn Khương Chi, cô ấy cắn chặt môi rồi đi ra ngoài trước.

Ân Đình liếc nhìn cô ấy với ánh mắt u ám: “Không ngờ Triệu Tam tiểu thư cũng có sở thích nghe trộm người khác nói chuyện..”

Triệu Cam Đường hơi sợ Ân Đình, nghe thấy lời nói lạnh lùng của anh ta thì cô ấy không khỏi lùi lại một bước, nhỏ giọng nói: “Tôi, tôi...”

“Chỉ là tình cờ mà thôi, chẳng lẽ mấy người có để một tấm bảng ở ngoài cửa sao? Ngoại trừ người nhà họ Ân thì không ai được vào trong à? Không làm phiền người khác nói chuyện là phép lịch sự cơ bản, sao có thể nói là nghe trộm người khác nói chuyện được? Lời này của anh có hơi phiến diện đó.”

Khương Chi bước ngang qua Triệu Cam Đường, nhìn thẳng vào Ân Đình và nói một cách thong dong bình tĩnh.

Khoảnh khắc Ân Đình nhìn thấy Khương Chi thì ánh mắt anh ta đột nhiên chuyển từ u ám sang nóng bỏng.

Nói chính xác hơn, ánh mắt này không dành cho Khương Chi, mà dành cho bộ sườn xám cô đang mặc trên người.

Lông mày Khương Chi lạnh lùng, trước khi cô kịp mở miệng thì Ân Đình đã đổi sang vẻ mặt giống như bình thường, ánh mắt nóng bòng kỳ lạ kia đã biến mất, giống như đó chỉ là ảo ảnh của cô vậy.

Ân Đình vừa cài cúc áo sơ mi vừa nói: “Vị này, là khách đến từ đại lục à? Là khách của nhà họ Hoắc sao?”

Triệu Cam Đường nắm lấy cánh tay Khương Chi, lấy hết can đảm nói: “Cô ấy là bạn tôi, Ân Đình, anh mau thay quần áo đi, chúng tôi không làm phiền anh nữa.”

Vừa dứt lời, cô ấy vội vàng kéo Khương Chi ra khỏi bể bơi.

Ân Đình không phải là người tốt, Khương Chi không muốn gây thêm rắc rối trên con đường tìm con trai, cho nên cô đã theo Triệu Cam Đường rời đi.

Cô mơ hồ nhận thấy ánh mắt nóng bỏng đó lại truyền đến từ sau lưng, khiến cho người khác thấy kinh tởm.

Vừa rời khỏi bể bơi, đi đến nơi đông người, Triệu Cam Đường dừng lại, thở hồng hộc, cô ấy không ngừng vỗ ngực.

Khương Chi khẽ nhướng mày, hơi buồn cười: “Cô sợ anh ta như vậy sao?”

Thật ra cô cảm thấy xét về khí chất thì Thi Liên Chu đáng sợ hơn, nhưng có lẽ là vì vẻ ngoài của anh quá mức quyến rũ, so với Ân Đình thì khuôn mặt của anh ít u ám hơn, thêm vài phần tiêu sái và lười biếng không thể kiềm chế được.

Triệu Cam Đường lè lưỡi, một động tác rất trẻ con nhưng lại hài hòa đến không ngờ.

Cô ấy thở dài nói: “ Ân Đình khá nổi tiếng khi còn đi học, đánh nhau, ẩu đả, yêu đương, gần như chỗ nào có chuyện xấu thì chỗ đó có anh ta, dù sao thì anh ta là người có nhân phẩm rất kém trong giới thượng lưu.”

Nhắc đến Ân Đình, cô ấy không khỏi cảm thấy buồn và thương xót cho Hoắc Thế Chi.

“Vậy sao?” Khương Chi lại khá thờ ơ với điều này, chọn bạn đời ấy mà, đối với những người có xuất thân như Hoắc Thế Chi và Ân Đình mà nói, bọn không thể tự lựa chọn là chuyện bình thường, bọn họ nhận được tài nguyên của gia tộc, phải cống hiến cho gia tộc cũng là chuyện đương nhiên.

Đời trước, cô đã gặp rất nhiều cặp vợ chồng trên danh nghĩ thuộc giới thượng lưu, sau khi kết hôn thì bọn họ lại ai sống phần người nấy, chỉ duy trì mối quan hệ vì địa vị.

Khương Chi vừa dứt lời, cô nhìn thấy một người phụ nữ quyến rũ bước đến từ xa.

Giống như Khương Chi, cô ta cũng mặc một bộ sườn xám, bộ sườn xám đỏ rực với những bông hoa mẫu đơn lớn được thêu bằng chỉ vàng.

Một người phụ nữ ba mươi tuổi, mặc sườn xám, đôi chân trắng nõn lúc ẩn lúc hiện từ những đường xẻ cao ở hai bên, lúc cô ta bước đi thì không ngừng lắc lư, giống như đã lắc thành một đóa hoa yêu kiều nở rộ theo năm tháng.

Phong thái yểu điệu, vô cùng quyến rũ.

Đúng như người ta thường nói, không có gì đáng sợ hơn mặc giống nhau, ai xấu thì người đó phải ngại.

Người phụ nữ này là người phụ nữ mặc sườn xám đầu tiên mà Khương Chi thấy từ khi cô đến bữa tiệc, mặc dù bộ sườn xám của họ khác nhau nhưng cùng kiểu dáng, mọi người không khỏi so sánh.