Bây giờ Hoắc Thế Vinh được xem là người đứng đầu nhà họ Hoắc, ở Hồng Kông có ai lại không cho ông ta ba phần mặt mũi? Ngoại trừ mấy ông lớn, thật sự không có ai có tư cách để ông ta dẫn đường, nhưng những ông lớn đó đều đã ngoài sáu mươi tuổi rồi, sao có thể trẻ như vậy?
Tất nhiên, cũng có những người quen biết Thi Liên Chu, bọn họ mỉm cười bắt tay anh, người nào người nấy đều gọi anh là “ông chủ Thi”.
Thi Liên Chu không quen mặt với mấy người này, nhưng anh vẫn giữ giọng nói lạnh lùng và thái độ bình tĩnh hững hờ.
Khương Chi, người đang được Thi Liên Chu ôm eo thon cũng là đối tượng của rất nhiều suy đoán, mỗi khi có người hỏi, Thi Liên Chu đều nheo mắt lại, lớn tiếng nói: “Vợ tôi, Khương Chi.”
Tuyên bố chủ quyền này khiến tất cả mọi người sửng sốt một lúc, dù sao một thân phận khác của Thi Liên Chu cũng đã định sẵn chuyện anh không thể dễ dàng quyết định cuộc hôn nhân của mình, người phụ nữ này hẳn là một tiểu thư có gia thế hơn người, hơn nữa còn có dung mạo xinh đẹp như thế này thì có ai mà không thích chứ?
Hoắc Thế Vinh dẫn Thi Liên Chu đi một đoạn lại dừng lại một lần, ông ta âm thầm phàn nàn, nhưng trong lòng ông ta cũng cảm thấy ngạc nhiên với mạng lưới quan hệ của Thi Liên Chu ở Hồng Kông.
Ông ta không khỏi có chút kiêng kỵ và cảnh giác, người ở đại lục bắt đầu xâm nhập vào Hồng Kông từ khi nào vậy?
Cuối cùng, Hoắc Thế Vinh dẫn bọn họ đến chỗ ngồi VIP, ông ta thở phào nhẹ nhõm, chào hỏi rồi vội vàng rời đi.
“Đúng là Ngũ gia của chúng ta, mang lưới quan hệ đã kéo dài đến Hồng Kông luôn rồi, cậu nói xem, cậu gọi một người “Lăng Đầu Thanh”(*) tốt nghiệp ở đại học Hồng Kông như tôi đến đây, thật sự không có ích chút nào cả.” Cố Tuyển gác chân, cà lơ phất phơ mà cầm một quả quýt xanh trên bàn lên, anh ấy vừa lột vỏ vừa chế nhạo.
(*) “Lăng Đầu Thanh”: Cụm từ chỉ người vô dụng.
Thi Liên Chu liếc anh ấy một cái, nói với giọng nhàn nhạt: “Chắc bây giờ Hoắc Thế Chi đang trang điểm, cậu đi xem thử đi.”
Cố Tuyển lắc đầu, ăn một miếng quýt xanh, chua đến mức khuôn mặt anh ấy nhăn lại: “Tôi không đi, tôi chỉ đến tham gia góp vui mà thôi, còn thật sự muốn cướp cô dâu à? Vậy chúng ta thật sự không thể rời khỏi đây được đâu.”
Thi Liên Chu mím môi đôi mỏng, thấp giọng nói: “Cậu đi cướp cô dâu, làm cho mọi chuyện rối loạn lên, chúng tôi đi đón người.”
“Phụt--” Cố Tuyển phun ra một miếng quýt xanh, thu hút sự chú ý từ những người xung quanh, ánh mắt của họ đều tỏ ra rất khinh bỉ.
Khóe miệng của Khương Chi cũng giật giật, cô rút khăn giấy ra đưa cho Cố Tuyển.
Cố Tuyển lấy khăn giấy lau miệng, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, không nói nên lời: “Lão đại à, dù sao thì chúng ta cũng có mối quan hệ thân thiết từ bé, không cần phải đối xử với tôi như vậy mà phải không?”
Khương Chi mím môi nói: “Hai người ở lại đây đi, em đi dạo một vòng.”
Thi Liên Chu cau mày, anh đang định mở miệng thì Khương Chi lại thấp giọng nói: “Em đi tìm Hoắc Thế Chi và Triệu Cam Đường, có Triệu Cam Đường ở đây thì chắc là không có chuyện gì đâu. Hơn nữa bây giờ phần lớn người nhà Hoắc hẳn là đang ở chỗ Hoắc Thế Chi, có lẽ em có thể nhìn thấy Cẩu Tử.”
Cố Tuyển đứng ở bên cạnh suy nghĩ một chút, trầm ngâm nói: “Tôi đi cùng chị dâu.”
Thi Liên Chu liếc nhìn Cố Tuyển, lạnh lùng nói: “Đi đi.”
DTV
Sau khi nhận được sự đồng ý của Thi Liên Chu, Khương Chí và Cố Tuyển rời khỏi bàn, tìm lễ tân hỏi đường, chẳng mấy chốc đã tìm đến phòng trang điểm của cô dâu.
Cố Tuyển gõ cửa, người mở cửa chính là Hoắc Thế Hân, em gái của Hoắc Thế Chi, cô ta nhỏ hơn Hoắc Thế Chi năm, sáu tuổi, cũng trẻ trung và xinh đẹp hơn, ngay khi cô ta vừa nhìn thấy Cố Tuyển thì trong đôi mắt của cô ta lấp lánh ánh sao.
Công bằng mà nói, ngoại hình của Cố Tuyển cũng rất nổi bật, nhưng tính tình của anh ấy lại quá ôn hòa, khiến người ta không chú ý đến.
Hôm nay anh ấy mặc một bộ vest trắng vừa vặn gọn gàng, cao ráo thẳng tắp, khuôn mặt điển trai, một đôi mắt hoa đào đa tình, khi nhìn mọi người thì dường như có ánh sáng lấp lánh trong đó, nụ cười trên khuôn mặt ôn hòa sạch sẽ, sự tương phản này khiến anh ấy càng thêm hấp dẫn.
Một bạch nguyệt quang danh xứng với thực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-249.html.]
“Anh là?” Khuôn mặt xinh đẹp của Hoắc Thế Hân đỏ bừng, cô ta lại cẩn thận quan sát Cố Tuyển.
Khương Chi đứng ở sau lưng Cố Tuyển, cô nhìn thấy dáng vẻ bắt đầu động lòng này của Hoắc Thế Hân thì không khỏi ngẩn người, dùng ánh mắt lạ lùng nhìn Cố Tuyển, anh ấy đúng là người đàn ông có mị lực lớn nhất trong tiểu thuyết, không những nữ chính thích anh ấy, mà anh ấy đi đến đâu thì cũng có người ái mộ anh ấy.
Cô tin vào tình yêu từ cái nhìn đầu tiên, mặc dù điều đó sẽ không bao giờ xảy ra với cô.
Cho dù Hoắc Thế Hân không thích Cố Tuyển, thì cô ta vẫn có thiện cảm với anh ấy, thiện cảm này đủ để anh ấy bớt đi rất nhiều đường vòng.
Nhưng mà, Cố Tuyển là người có gút mắt với cô chị, bây giờ anh ấy lại khiến cô em thích mình?
Lúc này, một giọng nói ngạc nhiên mừng rỡ đột nhiên vang lên sau lưng Hoắc Thế Hân: “A Chi! Thật sự là cô à, A Chi!”
Triệu Cam Đường kéo Hoắc Thế Hân và Cố Tuyển sang một bên, cô ấy tỏ vẻ vui mừng nắm lấy tay Khương Chi, rồi dắt cô vào phòng, khuôn mặt điềm đạm vô cùng mừng rỡ, diễn biến này khiến Hoắc Thế Hân đứng bên cạnh ngẩn người.
Cô ta hỏi: “Chị Cam Đường, cô ấy là?”
Hoắc Thế Hân nhìn Khương Chi với ánh mắt ngạc nhiên.
Cô ta hiếm khi nhìn thấy một người phụ nữ mặc sườn xám vừa đẹp vừa sang trọng như vậy, người trước mặt cô ta là một người, người vợ thứ hai của anh cả cô ta cũng là một người, không nói đến trạng thái ngày thường nhưng một khi chị ấy mặc sườn xám vào thì giống như biến thành một người khác vậy.
Triệu Cam Đường hơi hếch cằm, kích động nói: “A Chi! Chính là người đã cứu chị trên máy bay đó!”
Hoắc Thế Hân hiểu ra, hai ngày nay Triệu Cam Đường đã công khai chuyện xảy ra trên máy bay, đồng thời còn thể hiện sự sùng bái và yêu thích đối với ân nhân cứu mạng, nếu có ai nói xấu vị ân nhân đột nhiên xuất hiện này thì người có tính tình tốt như Triệu Cam Đường cũng sẽ trở mặt ngay lập tức.
Cô ta quay đầu liếc nhìn Cố Tuyển, sau đó hơi cong khóe môi, khách sáo nói với Khương Chi: “Xin chào, tôi là Hoắc Thế Hân.”
Khương Chi gật đầu, ngắn gọn nói: “Khương Chi.”
Triệu Cam Đường nhìn Cố Tuyển đang đứng ở cửa, rồi lại nhìn Khương Chi: “Hai người đến gặp Thế Chi à?”
Khương Chi vô cùng nghiêm túc bán đứng Cố Tuyển: “Đúng là anh ấy đến gặp Hoắc Thế Chi đó.”
Cô đến đây để tìm con trai, chứ không phải đến gặp cô dâu.
Vẻ mặt Cố Tuyển cứng ngắc, anh ấy không nói nên lời, một lúc sau mới mỉm cười nói: “Ừ, đến xem thử.”
Khương Chi thầm thắp một ngọn nến cho Cố Tuyển ở trong lòng, cô cảm thấy nếu Cố Tuyển là người ở thời hiện đại, trong lòng anh ấy nhất định sẽ phàn nàn về một câu nói kinh điển: Thi Liên Chu và Khương Chi không phải là người, bọn họ thật sự là chó!
Hoắc Thế Hân đứng sang một bên, đúng lúc nói: “Anh đến gặp chị tôi à? Anh là bạn của chị ấy sao?”
Cố Tuyển mỉm cười: “Bạn học cũ.”
“Ồ.” Hoắc Thế Hân trầm tư gật đầu, sau đó cười nói: “Vậy để tôi dẫn anh vào, chị tôi đang ở bên trong.”
Tất nhiên là Cố Tuyển không có lý do để từ chối, anh đi theo Hoắc Thế Hân vào trong.
Triệu Cam Đường không dẫn Khương Chi vào trong mà cười nói: “Cô không quen Thế Chi, vào trong cũng không có chuyện gì để nói, tôi dẫn cô ra ngoài đi dạo nhé? Oasis là một trong những du thuyền sang trọng nhất ở Hồng Kông đó.”
Khương Chi quay sang nhìn Triệu Cam Đường, cô cười nhẹ, giống như đang trò chuyện bình thường mà nói: “Tôi vừa gặp một cậu bé, mặc một bộ vest nhỏ, thắt cà vạt, nhìn khoảng ba bốn tuổi, trông vô cùng đáng yêu, có phải cũng là họ hàng của nhà họ Hoắc không?”