Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 445




Sau một đêm mệt nhọc, khiến hai người họ ngủ thẳng đến lúc mặt trời lên cao.

Lúc này ngoài cửa có tiếng đập cửa dồn dập, đồng thời còn có giọng nói đầy bực dọc của Cố Tuyển: “Mặt trời chiếu đến m.ô.n.g hai vị rồi, hôm nay hai vị còn không đi thử quần áo hả? Có chuyện chính đáng cần làm kia kìa, hai vị có thể kiềm chế chút không?”

Khương Chi chợt mở mắt, cô vừa quay đầu đã nhìn thấy Thi Liên Chu nhíu mày.

DTV

Tiếng đập cửa ầm ầm vẫn cần mẫn không ngừng. Lúc Khương Chi chuẩn bị mặc quần áo vào, ra mở cửa thì Thi Liên Chu đã kéo cô nằm lại trên giường, còn anh mang cơ thể trần trụi, khỏe mạnh, chỉ mặc một chiếc quần đùi màu đen, mặt mày âm u đi mở cửa.

Cố Tuyển còn duy trì động tác đập cửa nhưng trong thoáng chốc anh ấy đã ngây ngẩn cả người.

Khóe miệng anh ấy co giật, một lát sau mới lên tiếng rất nhỏ: “Chuyện là… Thời gian không còn sớm nữa, phải đi thử quần áo, ngày mai còn có chuyện chính đáng, đúng không?”

Mới vừa nói xong, lòng bàn chân Cố Tuyển giống như được bôi dầu, anh ấy chạy như bay về phòng khách ngồi đợi, ánh mắt còn không tự giác mà nhìn xuống lầu, trong mắt lộ cảm xúc ghen tỵ, ước ao rất phức tạp. Đột nhiên Cố Tuyển cảm thấy hình như cưới một người vợ về cũng không tệ lắm, tối thiểu nhất thì anh ấy cũng không cần thức dậy sớm.

Cố Tuyển đưa tay lên vuốt cằm, suy nghĩ một lát, anh ấy đưa ra quyết định đợi đến khi quay về thủ đô, anh ấy sẽ gọi cả Lê Minh cùng đi xem mắt.

Kẻ độc thân nổi tiếng nhất thủ đô lão ngũ nhà họ Thi cũng đã có con cái rồi, họ cũng không thể lạc hậu như vậy mãi, đúng không?

Một bên khác, Thi Liên Chu lại nằm xuống giường một lần nữa.

Khương Chi nhìn đồng hồ, lúc này đã mười một giờ trưa rồi. Trong đầu Khương Chi không khỏi nhớ lại chuyện tối hôm qua, ký ức của tối qua giống như cá ướp muối mà lật qua lật lại trong đầu cô, mãi cho đến khi cuối chân trời bắt đầu hiện lên tia sáng màu trắng bạc thì trận vận động này mới tạm thời ngừng lại.

Cô ngắm nhìn gương mặt anh tuấn khi ngủ say của Thi Liên Chu bên cạnh mình thì thở dài một tiếng, đột nhiên cô hiểu ra đạo lý “từ đó quân vương không tảo triều”.

Khương Chi xốc chăn lên chuẩn bị xuống giường, đột nhiên một cánh tay gầy đã ôm eo cô, kéo cô nằm xuống giường một lần nữa, khi Khương Chi còn chưa kịp phản ứng thì anh đã nhếch khóe môi mỏng, xoay người phủ lên người cô.

Anh nhìn cô không chớp mắt, mà trong đôi mắt mang vẻ u ám, ý vị sâu xa.

Dù đêm qua đã xảy ra những gì nên xảy ra nhưng hôm nay Khương Chi bị anh nhìn thế này cũng phải đỏ mặt, hơi thở của cô trở nên không ổn định.

Đôi mắt hạnh của cô trừng anh, sẵng giọng: “Thật sự phải thức dậy rồi.”

Thi Liên Chu làm như mắt điếc tai ngơ, anh hơi nghiêng đầu, trên gương mặt lạnh lùng của anh bị ham muốn che phủ, đôi môi mỏng mím chặt, ngón tay thon dài không an phận mà vân vê trên người cô.

Khương Chi ngước mắt nhìn anh.

Giờ phút này có thể dùng “sống động và đầy màu sắc” để miêu tả anh.

Cô đưa tay vuốt ve đầu lông mày của anh, ánh mắt nhìn anh đến ngơ ngác.

Thi Liên Chu có một lớp vỏ bên ngoài cực kỳ tốt, gương mặt anh đẹp trai mà lạnh lùng, da trắng, trong đôi mắt phượng hẹp dài luôn thản nhiên, thờ ơ nhưng lại khiến người ta mê muội, độ cong của chiếc mũi cực kỳ đẹp, môi mỏng hồng nhuận.

Người ta đều nói phần lớn những đàn ông môi mỏng đều bạc tình, không biết là thật hay giả.

Sau đó lại là một phen mây mưa.

Cố Tuyển ăn cơm trưa xong, Thi Liên Chu và Khương Chi mới bước từ trong phòng ra.

Anh ấy lạnh lùng liếc nhìn hai người họ, vẻ mặt giống như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, giọng điệu châm chọc: “Thi Liên Chu, cậu có biết mấy chữ “ban ngày tuyên dâm” viết thế nào không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-245.html.]

Vẻ mặt Thi Liên Chu vẫn thản nhiên, không hề cảm thấy xấu hổ khi có người bóc trần chuyện của mình.

Anh kéo Khương Chi ngồi xuống, bắt chéo chân dài, trên người tỏa ra sức hấp dẫn của đàn ông thành thục mà chỉ thuộc về riêng mình: “Cố Tuyển, vậy cậu có biết mấy chữ “chó bắt chuột*” viết thế nào không?”

* Chó bắt chuột: Nhiệm vụ của chó là canh cửa, nhiệm vụ của mèo là bắt chuột nên chó bắt chuột thay mèo có nghĩa là xen vào việc của người khác.

Khóe miệng của Cố Tuyển cứng đờ. Tên này!

“Khụ khụ khụ.” Khương Chi khẽ ho vài tiếng.

Cô là người bẩm sinh đã có da mặt dày nên cũng không cảm thấy xấu hổ gì cả, sau khi cắt ngang cuộc đối thoại của hai người họ thì Tạ Lâm đã bưng hai bát mì trứng gà từ trong bếp đi ra, một trợ lý như anh ấy đã lưu lạc đến mức làm đầu bếp rồi.

Tay nghề nấu nướng của Tạ Lâm không tốt cũng không xấu, ít nhất vẫn có thể nhét đầy bao tử.

Ăn cơm qua quýt rồi phải ra ngoài tìm thợ trang điểm.

Nói thế nào thì nhà họ Hoắc cũng là gia đình có tiếng tăm bật nhất ở Hồng Kông này, người tham dự yến tiệc trên du thuyền kia không phú thì quý, không ai mặc váy bằng vải bông để tham dự yến tiệc thế này, mà Khương Chi cũng đã quen với quá trình này.

Họ phải chọn trang phục trước, thử một kiểu trang điểm phù hợp, ngày mai cứ như thế mà đi thẳng đến cửa hàng để họ làm cho mình là được.

“Dù sao ngày mai tôi cũng không đi nên hôm nay không cần đi chung với hai người đâu.” Cố Tuyển ủ rũ ngồi dựa vào ghế sô pha, cầm điều khiển tivi trên tay mình, dáng vẻ rất buồn bực.

Thi Liên Chu chậm rãi dùng khăn ăn lau miệng: “Chẳng phải muốn kết hôn sao? Không đi thì tìm đâu ra phụ nữ kết hôn với cậu?”

Vừa nghe nói đến đây, động tác nhấn trên điều khiển tivi của Cố Tuyển khựng lại, anh ấy suy nghĩ một lát, cũng cảm thấy chuyện này rất có lý.

Cố Tuyển khẽ gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Nói rất đúng! Tôi phải kết hôn, đến lúc đó sinh một đứa con gái, sau đó sẽ tùy ý chọn một trong bốn đứa con trai của cậu làm con rể, thấy thế nào?”

Thi Liên Chu cười như không cười, trào phúng: “Dù sao cũng là gả vào nhà họ Thi, nếu cậu đã không có ý kiến thì ý kiến của tôi cũng không quan trọng.”

Sắc mặt Cố Tuyển chợt tối sầm, anh ấy trợn mắt lên, hung dữ nhìn Thi Liên Chu. Làm thế nào mà Cố Tuyển luôn cảm thấy càng ngày miệng mồm tên này càng thâm độc như thế?

Con ngươi của Cố Tuyển xoay chuyển một vòng, đôi mắt đào hoa mỉm cười, nhìn về phía Khương Chi: “Chị dâu, cô thấy thế nào?”

Khương Chi nâng ly nước ấm lên uống, nghe Cố Tuyển hỏi, cô trầm ngâm suy nghĩ rồi nói: “Tôi không xen vào chuyện của mấy đứa bé.”

Cô thật sự sẽ không nhúng tay vào chuyện hôn nhân trong tương lai của bốn đứa nhỏ, đây chính là chuyện mà mấy đứa bé muốn lựa chọn, cô không thể quản được, chỉ cần yêu thích lẫn nhau, còn lại cũng không quan trọng.

Cố Tuyển liếc mắt. Hai vợ chồng này đúng là rất xứng với nhau.

Một người mỉa mai, nói bóng nói gió, một người đánh thái cực quyền, tóm lại không ai có thể khiến họ thiệt thòi ở phương diện đấu võ mồm.

“Được rồi, đi thôi!” Cố Tuyển khoát tay, dáng vẻ cuộc sống không còn gì thú vị.

Một đoàn người ra khỏi cửa, mãi đến khi Cố Tuyển ngồi vào ghế lái, anh ấy mới cảm thấy có điều không đúng lắm. Bỗng nhiên Cố Tuyển quay đầu nhìn hai người ngồi ở hàng ghế sau, nhìn dáng ngồi như ông chủ của Thi Liên Chu thì không khỏi nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu lại lừa gạt tôi làm tài xế cho cậu!”

Đuôi lông mày của Thi Liên Chu nhếch lên rất ngả ngớn, giọng nói không hề có thành ý: “Có sao? Chẳng phải chính cậu cũng muốn đi ra sao?”

Cố Tuyển nhắm mắt, hít sâu một hơi, mím môi, khởi động xe.

“Trước kia hai người đều như thế này sao?” Khương Chi quay đầu nhìn Thi Liên Chu, lại nhìn Cố Tuyển, ai mà ngờ được trước mặt người ta thì hai người này là quý công tử lạnh lùng, tự cao tự đại nhưng sau lưng lại là đức hạnh thế này?