Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 437




Nói tới điều này, không thể không nhắc tới “Tứ đại gia tộc” của Cảng Thành.

“Tứ đại gia tộc” của Cảng Thành do nhà họ Hoắc đứng đầu, tiếp theo là nhà họ Lý, nhà họ Quách thứ ba, nhà họ Triệu cuối cùng, bốn gia tộc lớn độc quyền hầu hết các ngành công nghiệp ở Cảng Thành, bọn họ chọn Cảng Thành làm căn cứ, dựa vào lợi thế về địa lý của Cảng Thành, điều hành nhiều hoạt động kinh doanh khác nhau trên khắp thế giới.

Bốn gia tộc lớn liên hôn với nhau, rắc rối phức tạp, hoàn toàn xứng là kẻ đáng gờm của Cảng Thành.

Mà trong bốn gia tộc lớn, địa vị nhà họ Hoắc là cách biệt nhất.

Tổ tiên nhà họ Hoắc đã tung hoành giữa kinh tế và chính trị, gia thế hiển hách, ở những năm 50, nhà họ Hoắc khai trương cửa hàng tây, sau đó lại nhảy vào ngành công nghiệp vận tải đường biển, trở thành nhà giàu bậc nhất Cảng Thành, là ông lớn mọi người đều biết.

Mà hiện tại, con trai cả của nhà họ Hoắc, Hoắc Thế Vinh làm chính trị, hô mưa gọi gió trong giới chính trị của Cảng Thành, khiến nhà họ Hoắc ngày càng hưng thịnh.

Khương Chi âm thầm cảm thán vận may của bản thân cô, Triệu Cam Đường ở bên cạnh lại mỉm cười: “Sắp tới sân bay rồi, lát nữa cô đi cùng với tôi nhé? Lần đầu tiên cô tới Cảng Thành, không có ai dẫn đường sao được, mấy ngày này tôi dẫn cô đi dạo!”

“Có người tới đón tôi rồi.” Khương Chi lắc đầu, giọng điệu rất thờ ơ.

Tuy là kinh ngạc trước thân phận của Triệu Cam Đường và Hoắc Thế Quang, nhưng cô cũng không muốn leo lên người họ rỉa m.á.u ăn thịt, lần này cô tới là tìm Cẩu Tử, không phải tới hưởng phúc.

Triệu Cam Đường vẫn chưa chịu từ bỏ ý định: “Vậy để người đón cô đi cùng với chúng ta, như vậy được không?”

Trong lúc nói chuyện, họ đã tới sân bay Cảng Thành.

“Cô cho tôi số điện thoại là được rồi, đợi tôi xong việc, lại tìm cô.” Khương Chi cười khẽ, đưa giấy bút qua.

Tuy là cô không muốn đi theo Triệu Cam Đường hưởng phúc, nhưng nhà họ Triệu và thậm chí cả nhà họ Hoắc, đều xem như là mối quan hệ hiếm có trong giới kinh doanh, đối với cô thì việc kết giao với họ sẽ được lợi nhiều hơn hại, cô cũng không ngốc như vậy, mối quan hệ tới tay rồi còn đẩy ra ngoài.

Triệu Cam Đường mím môi, cuối cùng không lay chuyển được Khương Chi, chỉ có thể lưu loát viết xuống ba số điện thoại lên giấy.

“Số đầu tiên không nghe thì cô hãy gọi hai số còn lại, chỉ cần nói tìm Triệu Cam Đường, chắc chắn tôi sẽ đến tìm cô sớm nhất có thể.” Triệu Cam Đường nhét tờ giấy vào trong tay của Khương Chi, còn hơi lo lắng, nhiều lần xác nhận: “Cô nhất định phải gọi điện thoại cho tôi nhé.”

Khương Chi gật đầu, cất tờ giấy viết số điện thoại vào trong túi.

Máy bay dừng lại, mọi người lần lượt xuống máy bay.

Hoắc Thế Quang vẫn luôn rất cẩn thận đợi ở bên cạnh Triệu Cam Đường, lại không dám đến gần quá, sợ chọc cô ấy bực mình.

Khương Chi không phải là người thích xen vào chuyện của người khác, cũng không khỏi nhướng mày nói: “Cô thật là kiên định.”

Trên máy bay, bệnh tim của Triệu Cam Đường đột ngột bộc phát, Hoắc Thế Quang không để ý an nguy của bản thân đã chạy tới, tuy rằng tay chân luống cuống làm rối tung chuyện, nhưng cũng không thể phủ nhận tình cảm của anh ấy dành cho Triệu Cam Đường.

Triệu Cam Đường nghe Khương Chi nói xong, lại cười khổ một tiếng, không giải thích thêm gì.

Cô ấy lắc đầu, cười nói: “Đi thôi, tôi đưa cô ra ngoài, rồi tôi đi.”

Khương Chi cũng không từ chối tấm lòng của cô ấy, chỉ nói: “Lát nữa cô đến bệnh viện kiểm tra lại xem, mặc dù đã giảm bớt triệu chứng, nhưng cẩn thận vẫn tốt hơn.”

Triệu Cam Đường cười, nắm lấy cánh tay của cô, nhẹ giọng nói: “Được rồi, tôi biết rồi.”

Khương Chi mới vừa ra khỏi sân bay, đã nhìn thấy Thi Liên Chu đứng ở ven đường.

Dáng người anh mảnh khảnh, vai rộng eo thon, mặc một bộ quần áo thường ngày màu đen càng lộ vẻ trẻ trung hơn. Đường nét khuôn mặt lạnh lùng anh tuấn, như được chạm khắc bởi bậc thầy nghệ thuật, lại không có nhiều biểu cảm, khí chất xuất chúng khiến anh tùy tiện đứng bên đường cũng là một cảnh tượng bắt mắt.

Thi Liên Chu đưa điếu thuốc đang kẹp giữa đầu ngón tay lên đôi môi mỏng rồi ngậm lấy, lộ ra một độ cong nhỏ lạnh lùng ở hàm dưới.

Triệu Cam Đường chú ý tới Khương Chi đang dừng bước, cô ấy nhìn theo ánh mắt của Khương Chi, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, chợt cô ấy lấy lại tinh thần thì trên khuôn mặt bình tĩnh mang theo vẻ kinh ngạc: “Anh ấy là ai vậy?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-237.html.]

Khương Chi đột nhiên cười khẽ, khóe miệng cong nhẹ lên mà chính cô cũng không nhận ra.

“Anh ấy sao? Là ba của con tôi.”

“Ba? A Chi, cô kết hôn rồi sao??” Triệu Cam Đường lại liếc mắt đánh giá từ đầu tới chân Khương Chi một cái, vẻ mặt kinh ngạc.

Cô ấy hoàn toàn không nhận ra Khương Chi đã kết hôn sinh con!

Khương Chi lại không giải thích nghi ngờ của cô ấy, bởi vì Thi Liên Chu ở bên kia cũng đã nhìn thấy cô.

Ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung, không hiểu sao lại nảy sinh một cảm giác lưu luyến.

Thi Liên Chu ném đầu mẩu t.h.u.ố.c lá xuống chân, nghiền nát, môi mỏng hơi mím lại, đôi mắt hẹp dài vẫn dán chặt vào Khương Chi.

Khương Chi nhìn thấy ánh mắt anh như muốn ăn thịt cô thì không khỏi mỉm cười, gương mặt trắng nõn mơ hồ ửng đỏ, cô cũng không hề rụt rè, lập tức đi thẳng về phía Thi Liên Chu, khi tới gần, cô mở đôi tay ôm lấy vòng eo gầy nhưng rắn chắc của anh.

Tuy là cô không làm ra hành động như con chim nhỏ nhào vào lòng người đàn ông, nhưng ôm anh một chút lại là chuyện mà cô muốn làm bây giờ.

Trên người Thi Liên Chu có mùi t.h.u.ố.c lá thoang thoảng, mùi chỉ thuộc về riêng mình anh.

Cánh mũi Khương Chi hơi phập phồng, đôi mắt hơi khép lại, ở gần anh, tựa như mọi cảm giác mệt mỏi đều bị cuốn đi mất.

Thi Liên Chu nheo mắt nhìn cô một cái, bỗng nhiên cười khẽ hai tiếng, lồng n.g.ự.c rung lên, tiếng cười trầm thấp, dễ nghe như tiếng đàn violon.

Anh không ôm lại cô, mà đưa tay vuốt tóc mái của cô rồi cài ra sau tai, sau đó không chút do dự cúi người hôn lên trán cô, xúc cảm ấm lạnh mang tới một loại tình cảm dây dưa khó nói hết.

DTV

Hai người đều không nói gì, lắng nghe nhịp tim của nhau, lại tựa như đã nói với nhau trăm ngàn lời.

Lúc này, Triệu Cam Đường và Hoắc Thế Quang bất giác đi tới.

“A Chi, cô với chồng cô có muốn về cùng với tôi không?” Triệu Cam Đường nhìn Khương Chi và Thi Liên Chu ôm nhau, chỉ cảm thấy cả không khí cũng toát ra vị ngọt ngào, thấm vào ruột gan.

Cô ấy vừa dứt lời, Khương Chi không trả lời, Hoắc Thế Quang lại nhíu mày, tinh thần lộ vẻ căng thẳng: “Thi Liên Chu?”

Anh ấy là người nhà họ Hoắc, cho dù là làm chính trị hay là kinh doanh thì anh ấy đều nghe nói tới Thi Liên Chu danh tiếng lẫy lừng ở lục địa, hai người cũng đã từng gặp mặt một lần trong một sự kiện kinh doanh.

Ông chủ của hãng sản xuất phim Vạn Châu, tên tuổi này đối với anh ấy không là gì nhưng ngũ gia nhà họ Thi ở Thượng Kinh, đủ để khiến anh ấy phải cảnh giác.

Vì sao người nhà họ Thi lại đến Cảng Thành?

Trong lúc nhất thời, không khí có chút giương cung bạt kiếm.

Thi Liên Chu một tay ôm lấy Khương Chi, nheo mắt lại, nhẹ liếc mắt nhìn Hoắc Thế Quang, giọng điệu có chút khó hiểu: “Người của nhà họ Hoắc.”

“Anh đến Cảng Thành làm gì?” Hoắc Thế Quang không chút để tâm chuyện Thi Liên Chu tóm tắt anh là “Người nhà họ Hoắc”, chỉ cau mày, nhìn với vẻ mặt không vui, giọng điệu mơ hồ có chút phản cảm.

Người lục địa tính toán gì thì anh ấy hiểu rất rõ, mấy người bọn họ, trong lòng toàn là âm mưu, ai cũng biết Thi Liên Chu này là người xuất sắc nhất trong nhóm hỗn độn đó, nên anh ấy ít tranh cãi với anh thì tốt hơn.

Nghĩ như vậy, Hoắc Thế Quang định kéo Triệu Cam Đường rời đi.

Triệu Cam Đường thì lại không vui, hất tay Hoắc Thế Quang ra, trên khuôn mặt tái nhợt lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn: “Anh có thể đừng quản chuyện của tôi không? Anh ấy là ai cũng không ảnh hưởng gì tới chuyện A Chi là ân nhân cứu mạng của tôi!”

“Cam Đường!” Hoắc Thế Quang cũng có chút bực.