Khương Chi tìm được chỗ ngồi của mình thì ngồi xuống, cô vừa mới ngồi xuống thì người soát vé đang đẩy một chiếc thùng gỗ đến gần, trong thùng đựng đầy các loại thực phẩm phụ, trong miệng của người soát vé còn hét lên: ‘Thuốc lá, hạt dưa, xúc xích, bia, nước ngọt nước khoáng đây!”
“Đồng chí, cô có muốn ăn gì không?” Người soát vé giới thiệu đồ vật trong thùng, nhìn Khương Chi hỏi.
Khương Chi nhìn thoáng qua, nói: “Một chai nước, cảm ơn.”
Người soát vé đưa nước cho cô, cầm lấy hai xu rồi nói: “Cô còn cần cái gì khác không?”
Khương Chi lắc đầu, lúc này người soát vé lại tiếp tục hô khẩu hiệu rồi đẩy thùng đi đến những toa khác.
Chẳng bao lâu, đoàn tàu phát ra những âm thanh tu tu, xình xịch bắt đầu lăn bánh.
Cuộc hành trình này rất yên bình, ngoại trừ mấy chàng trai trẻ chủ động chạy đến bắt chuyện thì cũng không xảy ra thêm chuyện gì nữa, rạng sáng hôm sau, cuối cùng cô đã đến thành phố Thanh.
Khương Chi xuống tàu rồi tìm một quán ăn sáng ở ven đường ngoài nhà ga, ăn một bữa sáng nóng hổi trước khi bắt xe đi sân bay.
Ngồi trên xe, ánh mắt cô ngắm nhìn đường phố rộng lớn của thành phố Thanh, so với huyện Thấm thì rõ ràng nơi này có đầy đủ đặc điểm của một thành phố lớn, ở đây đã có những tòa nhà cao tầng sừng sững, trên đường còn có một vài công nhân vệ sinh đang làm việc.
Cô còn chưa kịp quan sát kỹ hơn thì đã đến sân bay rồi.
Sân bay rộng lớn có nhiều phương tiện đi chuyển của hành khách được đỗ gọn gàng.
Khi Khương Chi vừa bước vào sân bay thì đã nhìn thấy một người đàn ông cao lớn, dáng đứng thẳng cắt, trên tay còn cầm một tấm biển viết ‘Đồng chí Khương Chi’.
Khương Chi lập tức đi thẳng đến đó, giơ tay gõ tấm biển.
Người đàn ông hơi kinh ngạc, quan sát Khương Chi, sau đó hỏi: “Đồng chí Khương?’
Khương Chi gật đầu nói: “Thi Liên Chu bảo anh đến?”
Nghe được tên của ông chủ, trên mặt của Mạnh Lam lộ ra nụ cười, đặt tấm biển trên tay xuống, lấy chứng minh thư và vé máy bay từ trong cặp ra đưa cho cô, nói: “Tôi là Mạnh Lam, trợ lý của Ngũ gia, đồng chí Khương cứ gọi tôi là tiểu Mạnh nhé, đây là thẻ thông hành và vé máy bay đến Hồng Kông”.
Khương Chi cầm lấy, kiểm tra xem có đúng thông tin không, sau khi xác nhận không sai sót chỗ nào thì mới mỉm cười nói: “Làm phiền anh rồi”.
Mạnh Lam xua tay, giọng điệu có chút cung kính nói: “Đồng chí Khương khách sáo quá. Chuyến bay này sẽ bay thẳng đến Hồng Kông, khi lên máy bay và làm thủ tục hải quan, ngài đưa giấy thông hành Hồng Kông cho nhân viên là được, đến lúc đó Tạ Lâm sẽ đợi ở sân bay Hồng Kông để đón ngài.”
Khương Chi gật đầu, nhìn theo bóng dáng anh ấy rời đi rồi, mới cúi đầu nhìn tấm vé máy bay trong tay.
Bên trên có ghi: Vé máy bay hàng không dân dụng Trung Quốc.
Khương Chi ngồi trên máy bay, nhìn tầng mây dày qua ô cửa sổ nhỏ, vẻ mặt trong nháy mắt có chút hoảng hốt.
Cô cảm thấy bản thân giống như quay về kiếp trước.
Khi đó, cô suốt ngày phải bay qua bay lại trên bầu trời, việc ngồi máy bay đã trở thành thói quen hàng ngày.
Đời này, khoảng cách của cô với máy bay thật sự rất xa nhau, nên khi ngồi lên máy bay thì cô lại cảm thấy không quen.
Thời buổi bây giờ lượng khách ngồi máy bay cũng không nhiều, chỉ có mấy chục người, chuyến bay bay thẳng từ thành phố Thanh đến Hồng Kông, vé máy bay khoảng 130 đồng, tương đương với chi phí sinh hoạt mà những gia đình thuộc tầng lớp lao động bình thường không ăn không uống trong 3 tháng mới tiết kiệm được.
Vị trí bên cạnh của Khương Chi trống không, không có ai ngồi.
Cô nhắm mắt suy nghĩ về chuyện của Cẩu Tử.
Với tính tình của Thi Liên Chu, nếu như đã tìm được Cẩu Tử thì đã đem thằng bé về từ lâu rồi, sao có thể dừng lại ở Hồng Kông được, lại còn chạy đến khoa phụ sản của bệnh viện, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Khương Chi cau mày, trong lòng có một dự cảm không tốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-235.html.]
Cô luôn cảm thấy chuyến đi đến Hồng Kông này sẽ không suôn sẻ, việc dẫn theo Cẩu Tử về nhà cũng sẽ không dễ dàng như vậy.
Trong lúc Khương Chi đang suy nghĩ, đột nhiên chú đến vị trí bên cạnh cô có người ngồi, cùng với một mùi hương rất thơm.
Cô mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn về phía đó.
Một cô gái.
Tóc của cô ấy búi cao, để lộ ra chiếc cổ trắng nõn, trên cổ còn đeo một chuỗi ngọc trai quý giá, về mặt điềm tĩnh, đem lại cho người ta cảm giác vô cùng thoải mái.
Nhận thấy ánh mắt của Khương Chi, cô ấy nói một cách có lỗi: “Xin lỗi, đã làm phiền cô rồi.”
Khương Chi nghe tiếng Quảng Đông lưu loát này thì khẽ nhướng mày lắc đầu.
Người phụ nữ lại chỉ vào một chỗ ngồi ở đằng trước bên trái, ở đó, một người đàn ông đẹp trai nhìn về phía này với vẻ mặt bất đắc dĩ và chiều chuộng, nhìn thấy Khương Chi nhìn về phía mình thì anh ấy còn khách sáo gật đầu chào hỏi cô.
Khương Chi cũng không có ý muốn tò mò chuyện của người khác nên cũng chỉ gật đầu đáp lại, sau đó tiếp tục nhắm mắt suy nghĩ.
Triệu Cam Đường có chút tò mò nhìn về phía Khương Chi, nhưng cũng không nói nhiều, chỉ yên lặng ngồi ở một bên.
Máy bay vững vàng bay lên không trung.
Không biết đã qua bao lâu, máy bay đột nhiên xảy ra một trận xóc nảy.
DTV
Khương Chi đột nhiên mở mắt ra, bản thân cô lại rất bình tĩnh, chỉ liếc mắt nhìn về phía cửa sổ một cái, liền nhìn thấy bầu trời bên ngoài đang nổi cơn giông.
Khi có giông bão, trong không khí sẽ xảy ra hiện tượng đối lưu lên xuống, gây ra sự sốc lẹ khi máy bay bay ngang qua, đây là hiện tượng hết sức bình thường.
Quả nhiên.
Khương Chi vừa mới rời mắt khỏi cửa sổ, đã nhìn thấy tiếp viên hàng không đang nhắc nhở hành khách trong khoang: “Quý khách thân mến, máy bay đang gặp bão, thời gian sốc nảy sẽ tương đối dài, mong tất cả hành khách trong khoang đừng quá lo lắng, xin hãy thắt chặt dây an toàn, nghe theo hướng dẫn của tiếp viên hàng không.”
Khi tiếp viên hàng không đang nói chuyện, Khương Chi đột nhiên nghe thấy được tiếng hít thở dồn dập.
Cô quay đầu nhìn về phía người phụ nữ đang ngồi bên cạnh, vừa liếc mắt nhìn một cái thì cô lập tức cau mày lại.
Người phụ nữ đang giơ một tay che trái tim, một tay nắm chặt thành ghế, sắc mặt trắng như tờ giấy, tiếng hít thở càng ngày càng nặng nề, nhìn có chút giống như đang lên cơn đau tim.
Khương Chi giơ tay ra hiệu với tiếp viên hàng không, nhưng lúc này máy bay đột nhiên rung chuyển dữ dội, tiếp viên hàng không cũng không có cách nào đến được bên này.
Đúng lúc này, người đàn ông đẹp trai mà người phụ nữ chỉ trước đó chú ý tới động tĩnh ở đây, sắc mặt anh ta thay đổi, không để ý đến sự rung lắc của máy bay, anh ấy tháo dây an toàn đứng dậy khỏi ghế, sau đó bám vào hàng ghế xung quanh, di chuyển đến bên này một cách khó khăn.
“Thưa anh! Thưa anh, anh không thể rời khỏi chỗ ngồi của mình được!” Giọng nói nôn nóng của tiếp viên hàng không cũng không thể ngăn được anh ấy chạy về phía người phụ nữ của mình.
Hoắc Thế Quang khó khăn lắm mới chạy đến bên cạnh vị hôn thê của mình, lông mày nhíu chặt đến mức có thể kẹp c.h.ế.t một con muỗi, giọng nói có chút run rẩy: “Cam Đường? Cam Đường em sao thế? Có phải tim cảm thấy khó chịu không? Thuốc ở đâu? Em để thuốc ở đâu rồi?”
Sắc mặt của Triệu Cam Đường tái nhợt, hoàn toàn không nói được một lời nào.
Hoắc Thế Quang cũng không để ý nhiều như vậy, cầm lấy túi của cô ấy, đổ hết tất cả mọi thứ bên trong xuống sàn, nhưng mà trên đời này luôn xảy ra những chuyện trùng hợp, xui xẻo, lọ thuốc vừa rơi xuống đùi của Triệu Cam Đường đã bị sự sóc nảy của máy bay làm lăn ra xa.
Sắc mặt của Hoắc Thế Quang đột nhiên thay đổi, vội vàng quỳ trên mặt đất tìm kiếm.
Triệu Cam Đường nhắm chặt mắt, ngón tay đặt ở vị trí trái tim gần như cứng đờ.
Hai hàng lông mày của Khương Chi nhíu lại chặt hơn, nhìn mọi người xung quanh đang hoảng sợ nắm chặt lấy tay vịn, không có thời gian nhìn về phía bên này, cô than nhẹ, cụp mắt, dùng túi xách để che giấu mà lấy một lọ thuốc trợ tim có hiệu quả nhanh từ trong hệ thống ra, đổ ra mấy viên rồi nhét vào trong miệng của Triệu Cam Đường.