Khương Chi cau mày thật chặt, cô nhìn thẳng vào mắt Thi Ninh Chu, lập tức nói: “Em muốn hỏi chuyện này, vụ án lừa gạt bắt cóc trẻ em của chợ đen mua bán người trấn Đại Danh có liên quan đến một đứa nhỏ tên Lý Sâm, có nhũ danh là Cẩu Tử, rốt cuộc mọi người có manh mối gì về thằng bé hay không?’
Thi Ninh Chu nhìn cô thật sâu, anh ấy chỉ vào văn phòng phía sau: “Vào trong nói chuyện.”
Khương Chi gật đầu.
Lê Cần nhìn cánh cửa văn phòng đóng lại lần nữa, ông ấy xoa xoa thái dương, cứ cảm thấy mọi chuyện càng ngày càng kỳ lạ.
Văn phòng vô cùng yên tĩnh, chỉ có hai người Khương Chi và Thi Ninh Chu.
Thi Ninh Chu hắng giọng, vô cùng đương nhiên mà nói: “Em muốn uống gì?”
Khương Chi lắc đầu, bình tĩnh nói: “Không cần đâu, em muốn hỏi tung tích của Cẩu Tử.”
Dù Khương Chi nói như vậy, nhưng Thi Ninh Chu vẫn rót một ly nước sôi để nguội cho cô, anh ấy cũng ngồi xuống bàn, suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Lão ngũ không nói cho em biết chuyện này sao?”
Khương Chi cau mày, đôi mắt đen láy lộ ra vẻ sắc bén: “Rốt cuộc Cẩu Tử đang ở đâu?”
Thi Ninh Chu trầm ngâm: “Tôi đã xem danh sách trẻ em mất tích và thẩm vấn những người có liên quan. Lý Sâm, cũng chính là Cẩu Tử, là đứa trẻ bọn họ bán được với giá cao nhất từ trước đến giờ, theo lý thuyết thì đáng lẽ bọn họ phải biết rất nhiều chuyện, nhưng cuối cùng tin tức chúng tôi có được chỉ có một điều duy nhất: Lý Sâm đã được một người cấp trên của chợ đen mua lại rồi dẫn đi, mấy tên tay sai cấp thấp này không biết thông tin của anh ta.”
Gân xanh nổi lên trên trán Khương Chi, cô càng mím môi chặt hơn.
Cô nói: “Thi Liên Chu nói sẽ tìm được thằng bé, không có tin tức gì thì anh ấy tìm ai?”
Thi Ninh Chu nhìn cô một cái, anh ấy lắc đầu nói: “Em không hiểu lão ngũ.”
Khương Chi hơi ngước mắt lên, cô vẫn nói với giọng thản nhiên: “Hiểu sao? Em thật sự không nên tin anh ấy.”
Cô vốn tưởng rằng Thi Liên Chu có thủ đoạn của riêng mình cho nên mới biết tung tích của Cẩu Tử, nhưng không ngờ cuối cùng cô lại nhận được tin tức như vậy, vậy tại sao anh lại đến Hồng Kông? Nếu không có tin tức gì thì anh cũng nên đến Thượng Hải tìm thủ lĩnh của đám buôn người mà!
Thi Ninh Chu nói với vẻ mặt phức tạp: “Tào Kiến và Lưu Tiểu Cường đã c.h.ế.t rồi.”
Sắc mặt Khương Chi đột nhiên thay đổi.
Tào Kiến và Lưu Tiểu Cường đã c.h.ế.t rồi sao?
Cô nhớ rằng hôm đó sau khi hỏi xong, cô và Thi Liên Chu cùng nhau trở về trấn Đại Danh, trên đường gặp phải một trận lở đất, sau đó cô cũng không chú ý đến chuyện của trấn Đại Danh nữa, vậy mà cô lại không biết hai tên đầu sỏ Tào Kiến và Lưu Tiểu Cường đã c.h.ế.t rồi.
Theo lý mà nói, bây giờ hai người bọn họ đang bị nhốt trong tù mới đúng.
Lông mày Khương Chi càng nhíu càng chặt, sau đó cô đột nhiên tỉnh táo lại, trầm giọng nói: “Là Thi Liên Chu sao?”
“Lão ngũ làm việc rất tàn nhẫn, từ trước đến nay không bao giờ để lại lối thoát, lão ngũ biết chúng tôi sẽ dùng cách tra tấn nhân đạo hơn để tra hỏi, cho nên cậu ấy đã giải quyết vấn đề một cách mạnh mẽ dứt khoát, thậm chí còn không để ý đến chuyện có thể biết được tin tức của những đứa trẻ khác từ trong miệng Tào Kiến và Lưu Tiểu Cường hay không.”
Giọng nói của Thi Ninh Chu trầm thấp, sắc mặt nghiêm túc.
Mặc dù Tào Kiến và Lưu Tiểu Cường đáng chết, nhưng Thi Liên Chu cũng không nên làm loại chuyện này.
Anh ấy luôn biết người em trai này của mình không kiêng kỵ chuyện gì, trên tay cũng không sạch sẽ, nhưng lại chưa từng để người khác bắt được sơ hở nào.
Thi Liên Chu làm việc, trước giờ đều rất cẩn thận tỉ mỉ.
Đồng tử Khương Chi co rút lại: “Anh ấy hỏi được tin tức rồi à?”
Thi Ninh Chu cười khổ: “Nếu không hỏi được tin tức thì cậu ấy đã không rời khỏi trấn Đại Danh rồi. Nếu tôi đoán đúng thì cậu ấy đã lần theo manh mối, tìm được phía trên rồi.”
Nói đến đây, anh ấy lại oán giận nói: “Thằng nhóc này, còn không biết để lại manh mối cho chúng tôi!”
Khương Chi nhìn anh ấy một cái, thu lại sắc mặt của mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-231.html.]
Cô đã biết chuyện Thi Liên Chu không phải là người tốt từ sớm rồi, đồng thời cũng biết chuyện anh có liên quan đến mạng người, nhưng mà đó chỉ là trong tiểu thuyết, cô thật sự không ngờ rằng, cho dù ở trong thế giới thật, cách làm việc của anh vẫn tàn nhẫn đến như vậy.
Anh không sợ có một ngày mọi chuyện sẽ bị bại lộ sao?
Khương Chi cụp mắt xuống, che đi cảm xúc trong đôi mắt, đồng thời cũng giấu đi nhịp tim không tự nhiên.
Thi Ninh Chu nhìn Khương Chi, anh ấy thầm ngạc nhiên.
Anh ấy tưởng rằng sau khi Khương Chi biết được bản tính của lão ngũ thì cô sẽ sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, hoang mang mơ hồ đến nỗi không biết hôm nay là ngày nào tháng nào mới đúng, không ngờ sau khi biết chuyện này, cô vẫn có thể bình tĩnh như vậy.
Đương nhiên, anh ấy đã cân nhắc rồi mới nói ra chuyện này.
Thứ nhất, chuyện này có liên quan đến tung tích của Cẩu Tử.
Thứ hai, anh ấy cũng hơi lo lắng cho lão ngũ.
Thi Ninh Chu hiểu rõ em trai mình là người như thế nào hơn bất cứ ai.
Thi Liên Chu làm việc tùy tiện quen rồi, anh không bao giờ quan tâm đến quá trình, mà chỉ quan tâm đến hiệu quả và kết quả cuối cùng, anh hoàn toàn là một kẻ điên, thậm chí là một kẻ điên đến mức gần như không có cảm xúc.
Anh ấy rất lo lắng, lo rằng một ngày nào đó, Thi Liên Chu sẽ tự làm hại bản thân.
Thi Ninh Chu thấy Khương Chi là người duy nhất có thể khiến em trai anh ấy có “màu người” và thay đổi, cho nên anh ấy hy vọng cô có thể giúp Thi Liên Chu, giúp lão ngũ trở thành một người bình thường.
Thi Ninh Chu nghĩ như vậy, anh ấy cũng nói như vậy.
Khương Chi nghe lời anh ấy nói, cô không khỏi dùng sức nhéo nhéo lòng bàn tay mình, một cảm giác khó tả dâng lên trong lòng.
Vì vậy, cho dù là trong mắt người thân của Thi Liên Chu thì anh cũng không phải người bình thường, mà là người cần được cứu sao?
Cô nhắm mắt lại, cố gắng kiềm chế cảm xúc khó có thể kiềm chế được, cô khẽ hé đôi môi đỏ mọng, nhẹ nhàng nói: “Em muốn gọi điện cho Thi Liên Chu.”
“Được.” Thi Ninh Chu gật đầu.
Khương Chi nhớ số điện thoại của Thi Liên Chu, nhưng bây giờ cô không có điện thoại di động, muốn gọi điện thoại thì phải kết nối với bên phía Bắc Kinh, sau đó bên phía Bắc Kinh sẽ chuyển tiếp cuộc gọi đến Hồng Kông, vô cùng phiền phức.
Nhưng mà, loại chuyện vừa lãng phí tiền vừa lãng phí sức lực như vậy, để Thi Ninh Chu đi làm thì lại trở nên rất đơn giản.
Không biết qua bao lâu, Thi Ninh Chu đưa ống nghe điện thoại cho Khương Chi.
Cô cầm lấy rồi áp lên tai, bỗng nhiên lại cảm thấy hồi hộp không thể giải thích được.
“Có chuyện gì vậy?” Một giọng nói hơi mệt mỏi và lạnh lùng truyền đến từ đầu bên kia điện thoại, lời nói ngắn gọn và bình tĩnh, nhưng nếu nghe kỹ, vẫn có thể nghe thấy một chút vui mừng trong đó.
Trong mắt Khương Chi lóe lên d.a.o động, cô cố gắng bình ổn cảm xúc, nói rõ ràng: “Ngày mai em sẽ đến Hồng Kông.”
Đầu bên kia đột nhiên im lặng.
“Thi Liên Chu?” Khương Chí cau mày nhìn ống điện thoại trong tay, không có tín hiệu à?
Giọng nói trầm thấp của Thi Liên Chu lại vang lên ở đầu bên kia điện thoại: “Tôi sẽ cho người đến ga đón em.”
Anh không hỏi mấy câu vô nghĩa như vì sao cô lại biết anh ở Hồng Kông.
“Cẩu Tử ở Hồng Kông phải không?” Khương Chi mím môi, cuối cùng cô vẫn hỏi vấn đề này.
DTV
Thi Liên Chu trầm mặc một lát, chỉ thốt ra một chữ: “Ừ.”