Cận Phong Sa mỉm cười, khuôn mặt vốn lạnh lùng lại trở nên tươi sáng hơn rất nhiều.
Đương nhiên anh ấy biết lời này của cô là khiêm tốn, từ khi bọn họ gặp nhau, anh ấy chưa từng thấy điều gì có thể khiến cô bối rối.
“Cám ơn.” Cận Phong Sa nói.
Khương Chi suy nghĩ một chút, thẳng thắn nói: “Nếu có thể thì anh hãy để Tiểu Diệu và Tiểu Qua cùng Hổ Tử đến trường học nghe giảng đi, vậy thì anh cũng có thể tiết kiệm chút sức lực, bọn nhỏ cũng không cần phải ở nhà tiếp xúc nhiều với mẹ anh.”
Cận Phong Sa cười khổ một tiếng, anh ấy gật đầu đồng ý.
Anh ấy cũng biết mẹ mình là người có tính tình như thế nào, nếu để bà ta ở chung với mấy đứa nhỏ thì đúng là không tốt cho lắm.
Khương Chi khẽ gật đầu: “Làm phiền anh sáng mai đến bệnh viện đón hai anh em Tiểu Qua.”
“Được.” Cận Phong Sa đồng ý, tiễn cô đi ra ngoài.
Cánh cửa vừa mới đóng lại, thì tiếng gõ cửa lại vang lên.
Cận Phong Sa mở cửa, nhìn Khương Chi đứng ở cửa, anh ấy khó hiểu mà hỏi: “Cô để quên thứ gì à?”
Khương Chi khẽ mím đôi môi đỏ mọng, một nụ cười hiện lên trên khuôn mặt thường ngày vốn bình tĩnh, ngón tay thon dài chỉ về phía chiếc bàn trong phòng: “Anh có thể cho tôi tờ báo đó được không?”
Cận Phong Sa bối rối, nhưng anh ấy vẫn quay người cầm tờ báo đưa cho cô.
Khương Chi cảm ơn anh ấy, sau đó không quay đầu lại mà rời đi.
Cận Phong Sa nhìn bóng lưng mảnh khảnh lạnh lùng của Khương Chi, anh ấy cau mày, lẩm bẩm nói: “Người đó là ai? Cô ấy quen biết à?”
...
Khương Chi đi xuống lầu, cô đứng trên bậc thềm, rồi giơ tay lên xem tờ báo ở trong tay.
“Ông trùm hãng phim Vạn Chu xuất hiện ở khoa phụ sản của Bệnh viện Nhân dân hàng đầu Hồng Kông”, tiêu đề khổng lồ được in phía trên bức ảnh, dòng chữ đen thô tương phản với người trong bức ảnh bên dưới.
Khương Chi vừa nhìn thấy tờ báo, cô liếc mắt đã nhận ra chủ nhân của bóng lưng trong ảnh chính là Thi Liên Chu.
Tại sao anh lại chạy đến Hồng Kông?
Hơn nữa, một người quanh năm lên trang tài chính, lại là lần đầu tiên xuất hiện trên trang giải trí, khoa phụ sản, nếu không đọc tiểu thuyết, cô suýt chút nữa đã tin vào tin vịt trên bài báo này rồi.
Trong tiểu thuyết, Thi Liên Chu từng sinh bốn đứa con trai là Hổ Tử, Cẩu Tử, Tiểu Diệu và Tiểu Qua thì không còn sinh thêm đứa con nào nữa.
Có lẽ trong tiểu thuyết không đề cập đến việc anh cũng từng kim ốc tàng kiều phụ nữ khác, nhưng dựa trên sự hiểu biết của cô về Thi Liên Chu, anh là một người rất kén chọn, anh sẽ không làm bậy ở bên ngoài khi đang trong mối quan hệ mập mờ với cô.
Điều khiến cô tức giận không phải là bài báo này, mà cô đang giận Thi Liên Chu.
Anh không lo đi tìm Cẩu Tử mà chạy đến Hồng Kông để làm gì vậy? Còn liên quan đến “khoa phụ sản” nữa chứ.
Khương Chi cau mày, đôi mắt đen tràn đầy suy tư.
Đột nhiên, ánh mắt cô hơi dừng lại.
Hồng Kông?
Phải chăng anh đã tìm được manh mối về Cẩu Tử, cho nên anh mới chạy đến Hồng Kông?
Nghĩ đến đây, trái tim của Khương Chi đập loạn, cô vừa lo lắng vừa mừng rỡ, hai mắt chớp chớp hồi lâu, cuối cùng ánh mắt ngưng lại.
Cô quyết định, không đến Thượng Hải nữa mà đến Hồng Kông!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-230.html.]
Quyết định này dựa trên sự tin tưởng của cô với Thi Liên Chu.
Cô tin rằng Thi Liên Chu sẽ không vô duyên vô cớ chạy đến Hồng Kông, chứ đừng nói là vô duyên vô cớ chạy đến khoa phụ sản gì đó.
Cẩu Tử, chắc chắn đang ở Hồng Kông!
...
Khương Chi nói chuyện với giáo viên Hình Phương ở xưởng luyện thép, nói để Tiểu Diệu và Tiểu Qua tạm thời theo Hổ Tử lên lớp, cô cũng trả hai đồng tiền cơm, để nhà bếp trường học nấu bữa tối cho hai cậu bé, sau đó cô cũng không ở lại mà bắt một chiếc taxi về trấn Đại Danh.
Khương Chi không đến nhà xuất bản mà đi đến ủy ban thị trấn.
Một nhân viên mặc đồng phục của ủy ban thị trấn mỉm cười nhìn Khương Chi, hỏi với giọng điệu rất thân thiện: “Đồng chí, cô tìm ai?”
Gần đây có đặc phái viên từ Bắc Kinh đến ủy ban thị trấn, cho nên mấy người viên chức người nào người nấy đều ngồi nghiêm túc khi làm việc, khi người dân bình thường đến báo cáo vấn đề thì bọn họ đều sẽ mỉm cười giúp đỡ giải quyết từng chuyện một, chỉ sợ làm không tốt thì sẽ bị liên lụy.
Khương Chi vừa định mở miệng, thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng: “Đồng chí Tiểu Khương?”
Cô quay đầu lại, nhìn thấy Lê Cần đang kẹp chiếc cặp dưới cánh tay, cô chào hỏi một tiếng: “Phó bí thư Lê.”
“Thật sự là cô, đồng chí Tiểu Khương, cô đến ủy ban thị trấn có chuyện gì cần giúp đỡ sao?” Lê Cần ra hiệu cho thư ký ở sau lưng đi trước, còn ông ấy thì lại bước lên mấy bước, cười nói chuyện với Khương Chi, vẻ mặt hiền lành giống như đang đối xử với con cháu của mình vậy.
Khương Chi hơi ngừng lại một chút, cô nghiêm túc nói: “Phó bí thư Lê, tôi muốn gặp Thi Ninh Chu.”
“Ồ?” Lê Cần hơi ngạc nhiên, ông ấy suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói: “Vậy cô theo tôi vào đi, tôi dẫn cô đi tìm cậu ấy.”
“Cám ơn phó bí thư Lê.” Khương Chi thở phào nhẹ nhõm, có Lê Cần dẫn đường sẽ tiết kiệm được rất nhiều phiền phức và thời gian.
Trên đường đi, Khương Chi gặp rất nhiều nhân viên, bọn họ đều cung kính chào hỏi Lê Cần, tuy bọn họ không trực tiếp mở miệng dò hỏi, nhưng đều dùng đôi mắt tò mò để đánh giá Khương Chi, không biết người đi theo sau lưng tôn đại phật phó bí thư Lê là ai.
Không lâu sau, hai người đi đến trước cửa một văn phòng.
Thư ký của Lê Cần đứng ở cửa, thấy Lê Cẩn đi đến liền bước lên chào đón, nhỏ giọng nói: “Đang họp.”
Lê Cần nhìn Khương Chi một cái, nói: “Đợi một lát.”
Khương Chi gật đầu, cô là một người thức thời.
Lê Cần nhìn Khương Chi im lặng đứng ở một bên, ông ấy chắp hai tay ra sau lưng, giọng nói khá nặng nề: “Cháu đến đây để hỏi kết quả vụ án lừa bắt cóc trẻ con của chợ đen buôn bán người đúng không?”
Khương Chi đột nhiên ngẩng đầu, cô khẽ cau mày: “Vẫn chưa có kết quả sao?”
“Vậy thì cô đã đánh giá thấp chúng tôi rồi, đã có kết quả, nhưng mà...” Lê Cần cười một tiếng, sau đó ông ấy cau mày không cười nổi nữa, dáng vẻ muốn nói lại thôi của ông ấy đã nói rõ rất nhiều vấn đề.
Trái tim Khương Chi trầm xuống, những đốt ngón tay bị siết chặt trở nên trắng bệch.
“Lát nữa cô nói chuyện với cậu ấy đi.” Lê Cần thở dài một hơi, không nói thêm gì nữa.
Khương Chi không hỏi thêm nữa, cô mím môi, vẻ mặt bình tĩnh đến đáng sợ.
Không biết cuộc họp trong văn phòng kéo dài bao lâu, cửa phòng két một tiếng mở ra, người đầu tiên bước ra là Thi Ninh Chu, anh ấy nhíu chặt mày, sắc mặt rất khó coi.
Thi Ninh Chu vừa mới rời khỏi văn phòng thì nhìn thấy Khương Chi đứng ở một bên, anh ấy đột nhiên dừng lại, ngạc nhiên nhìn cô.
Mấy người ở phía sau đều dừng lại, không hiểu có chuyện gì.
“Mọi người đi trước đi.” Thi Ninh Chu xua tay, không giải thích thêm.
Sau khi mọi người rời khỏi, Thi Ninh Chu bước đến, anh ấy nở một nụ cười: “Sao em lại đến đây?”
DTV