Nghiêm Khoan rất tinh mắt, cậu bé nhìn thấy Khương Chi đang đứng ở cổng trường thì liền đứng dậy, chỉ về phía cô và hét lớn: “Lão đại, mẹ anh đến rồi!”
Nghe thấy câu nói đặc biệt không uy phong này, Hổ Tử không vui mà cau mày, ngẩng đầu nhìn thấy Khương Chi và Tiểu Diệu, Tiểu Qua, cậu bé kiêu ngạo hếch cằm lên, cầm “ bảo kiếm” trong tay chạy đến, sau đó lau mồ hôi trên đầu rồi nói: “Sao mẹ và hai em lại đến đây vậy?”
Trên mặt Hổ Tử vẫn còn có mấy vết bầm tím, tuy không còn sưng to như lúc trước nữa nhưng nhìn vẫn hơi buồn cười.
Khương Chi cười lắc đầu nói: “Đến thăm con, ngày mai mẹ phải đi Thượng Hải một chuyến.”
Hổ Tử cau mày: “Thượng Hải? Còn hai em thì sao?”
Khương Chi mỉm cười “Có người sẽ chăm sóc hai em.”
Hổ Tử liếc cô một cái, tỏ vẻ không tin tưởng, cậu bé suy nghĩ một lúc rồi nói: “Hay là mẹ đưa hai em đến đây đi, để hai em cùng lên lớp với tụi con, buổi tối về nhà ở với con, chắc chắn lão Cận sẽ đồng ý.”
Khương Chi nhướng mày, cô nhìn Tiểu Diệu và Tiểu Qua, hai đứa nhỏ cũng đang nhìn chằm chằm vào cô.
“Mẹ xem đi, hai em cũng muốn ở chung với con mà phải không?” Khóe miệng Hổ Tử cong lên, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.
Khương Chi liếc cậu bé một cái, lại nhìn Tiểu Diệu và Tiểu Qua: “Hai đứa muốn đến xưởng luyện thép à?”
Tiểu Diệu không lên tiếng, nhưng Tiểu Qua lại hơi bối rối: “Anh cả, em sợ bà nội ở nhà anh lắm.”
Nghe vậy, Hổ Tử trợn mắt, cậu bé hùng hổ nói: “Sao em lại sợ bà ta chứ? Bà ta còn có thể ăn thịt em sao? Có anh cả ở đây, em không cần phải sợ bà ta, anh cả sẽ bảo vệ hai em giống như lúc trước.”
Tiểu Qua nghe vậy lập tức gật đầu: “Được, vậy em sẽ ở chung với anh cả!”
Đối với Tiểu Qua, sống trong xưởng luyện thép là một trải nghiệm mới lạ, dù sao cũng tốt hơn việc ở lại bệnh viện với người lạ, hơn nữa, cậu bé còn có thể ở chung với anh cả, lại được trải nghiệm cuộc sống đi học cùng nhau.
Tiểu Diệu ngẩng đầu nhìn Khương Chi, cậu bé nhỏ giọng nói: “Con còn phải thay thuốc nữa.”
Hổ Tử khẽ gật đầu rồi nói: “Khi nào em thay thuốc thì nói lão Cẩn đưa chúng ta đến bệnh viện, không sao đâu, hai ngày này cha anh cũng không cần đi làm, đang rảnh rỗi lắm.”
Khương Chi thương yêu xoa đầu Tiểu Diệu: “Con có muốn ở lại đây không?”
Một lúc lâu sau, Tiểu Diệu mới khẽ gật đầu.
Nếu đây là mong muốn của hai đứa nhỏ, có thể thỏa mãn thì cô sẽ không từ chối, vừa đúng lúc mấy ngày nay Cận Phong Sa nghỉ ở nhà, chăm sóc thêm hai đứa nhỏ chắc cũng không phiền phức.
Nghĩ như vậy, Khương Chi nói với Hổ Tử: “Con dẫn hai em ở đây chơi đi, mẹ đi tìm Cận Phong Sa.”
Hổ Tử vô cùng vui mừng mà xua tay: “Được, mẹ đi đi, lão Cẩn đang ở nhà đó!”
Còn không đợi Khương Chi rời đi, cậu bé đã kéo hai cậu em trai của mình tham gia vào trò chơi của mấy bạn nhỏ khác.
Khương Chi liếc nhìn bọn họ, sau đó cô đến văn phòng nói với cô giáo Hình Phương một tiếng rồi mới đi đến khu người nhà.
Khương Chi vừa mới đến gần nhà Cận Phong Sa, thì nghe thấy trong nhà vọng ra tiếng bà Anh thúc giục anh ấy kết hôn: “Rốt cuộc khi nào con mới kết hôn với Hồng Mai vậy? Con tự nói đi, con đã bao nhiêu tuổi, còn suốt ngày nuôi một đứa con hoang nữa, con nói xem con muốn gì vậy?
Chẳng mấy chốc, giọng nói thiếu kiên nhẫn và cáu kỉnh của Cận Phong Sa vang lên: “Mẹ! Con đã nói bao nhiêu lần rồi, mẹ mắng Cương Thiết tức là mắng con, thằng bé là con hoang, vậy thì con cũng vậy! Mẹ có thể cho con nghỉ ngơi một lát được không, đừng có nói nữa?”
Trong phòng lại một trận gà bay chó sủa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-229.html.]
Khương Chi cau mày, đột nhiên cảm thấy chuyện để hai đứa nhỏ ở nhà Cận Phong Sa không phải là ý hay.
Lúc này, cửa đột nhiên mở ra.
Vẻ mặt xanh mét của Cận Phong Sa đối diện với đôi mắt của Khương Chi, động tác của Cận Phong Sa dừng lại, vẻ mặt anh ấy trở nên xấu hổ: “Cô đến lúc nào vậy? Cương Thiết không có ở nhà, thằng bé đang đi học.”
Khương Chi gật đầu, bình tĩnh nói: “Tôi biết, tôi đến đây để nói chuyện này với anh.”
Cận Phong Sa mím môi, anh ấy vẫy tay nói: “Mời vào.”
Bà Anh liếc nhìn Khương Chi, bà ta vốn đang khóc rống liền lập tức dừng lại, bà ta khịt mũi lạnh lùng, mặc giày vào rồi xách túi nhỏ đi ra ngoài, còn thuận tay đóng sầm cửa lại.
DTV
Sắc mặt Cận Phong Sa lại tối sầm, anh ấy cứ cảm thấy từ khi mẹ anh ấy đến đây thì mọi chuyện bắt đầu trở nên không thuận lợi.
Anh ấy thở dài một hơi rồi nói: “Cô đến có chuyện gì vậy? Cô nói đi.”
Khương Chi lại không lên tiếng
Cận Phong Sa lại gọi một tiếng: “Khương Chi? Khương Chi? Cô sao vậy?”
Cô vẫn không nói gì.
Cận Phong Sa ngẩng đầu nhìn thấy Khương Chi đang đứng ở cạnh bàn, trên tay cầm một tờ báo ngày hôm qua, vẻ mặt bình tĩnh xem nội dung tờ báo, không biết cô đã nhìn thấy gì, khuôn mặt tinh xảo của cô bỗng nhiên trở nên hờ hững.
Cận Phong Sa giật mình một cái, anh ấy luôn cảm thấy Khương Chi như vậy khiến người ta cảm thấy xa lạ và đáng sợ.
Anh ấy ló đầu nhìn thử, đó là mục giải trí, toàn viết về những ngôi sao điện ảnh nổi tiếng, trước giờ anh ấy rất ít khi để ý đến.
Trên tờ báo có một tấm ảnh rất lớn, cũng không rõ nét cho lắm, bối cảnh là khoa phụ sản của một bệnh viện, trong ảnh chỉ có bóng dáng của một người đàn ông cao gầy rắn rỏi, mặc một bộ vest màu đen, chỉ là một tấm ảnh thôi mà đã có cảm giác áp lực rất lớn.
Yết hầu của Cận Phong Sa cuộn lên cuộn xuống, anh ấy thận trọng hỏi: “Khương Chi? Cô sao vậy?”
Khương Chi ngẩng đầu, vẻ mặt vẫn bình tĩnh giống như lúc trước, nhưng ánh mắt lại khiến người khác không rét mà run, cô cầm tờ báo ở trên bàn lên lật xem một lượt, chậm rãi đi đến ghế sô pha rồi ngồi xuống, toàn thân tỏa ra khí lạnh nhàn nhạt.
Cô nhếch khóe môi, nói với giọng nói lạnh lùng: “Là thế này, ngày mai tôi phải đến Thượng Hải một chuyến, cũng không biết ngày nào mới về. Tiểu Diệu và Tiểu Qua đều muốn ở lại đây với Hổ Tử, cho nên tôi đến đây hỏi anh, nếu anh có thời gian thì có thể chăm sóc bọn nhỏ mấy ngày được không?”
Cận Phong Sa sửng sốt một chút, sau đó anh ấy phản ứng lại rất nhanh, vội vàng nói: “Đương nhiên, dù sao mấy ngày nay tôi cũng không có việc gì làm.”
Sau khi nói xong mấy chữ cuối cùng, trong giọng nói của anh ấy có mấy phần tự trào phúng chua xót.
Xưởng trưởng ở bên ngoài vẫn chưa về, anh ấy vẫn chưa biết vận mệnh nào đang đợi mình, thay vì mỗi ngày ở nhà đầy bụng u sầu, chi bằng kiếm việc gì đó cho bản thân để làm.
Khương Chi gật đầu, cô lấy ra bốn trăm đồng đưa cho anh: “Vậy thì làm phiền anh rồi, một trăm đồng này là tiền phí sinh hoạt của ba anh em Tiểu Qua trong mấy ngày này, còn đây là tiền bồi thường cho chuyện Hổ Tử bị bắt cóc lần trước, đều giao lại cho anh hết.”
Cận Phong Sa hơi ngạc nhiên: “Tiền bồi thường? Tôi không thể nhận số tiền này được, dù sao thì mấy ngày nữa thằng bé sẽ về nhà với cô, cô giúp thằng bé giữ số tiền này đi.”
Sau đó, anh ấy lại đếm hai mươi đồng, nhận lấy, cầm trên tay vẫy vẫy, cười nói: “Mấy đứa nhỏ có thể ăn uống được bao nhiêu đâu chứ, hai mươi đồng là đủ rồi, tiền không phải để cho cô tiêu như vậy đâu.”
Khương Chi ngẩn người, sau đó cô khẽ cười một tiếng, nhận lại tiền.
Cô nói: “Tôi rất biết ơn anh vì đã chăm sóc Hổ Tử lâu như vậy. Hy vọng sau này anh vẫn giữ vững tấm lòng ban đầu, nếu có chuyện cần giúp đỡ thì anh cứ nói với tôi, có lẽ tôi không thể giúp được anh quá nhiều, nhưng mà giúp anh đưa ra một số chủ ý thì không thành vấn đề.”