Sáng sớm, Khương Chi bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Cô xoa xoa thái dương rồi đứng dậy mở cửa, Phó Đông Thăng cầm chiếc cặp trong tay, niềm vui trong trong mắt ông ấy dường như muốn tràn ra ngoài.
Khương Chi khẽ nhướng mày: “Vui mừng vậy sao, vào đi.”
Phó Đông Thăng giơ tay sờ vào khóe miệng đang nhếch lên, ông ấy cố gắng kìm nén, đi theo Khương Chi vào phòng bệnh, hai đứa nhỏ đang ngủ rất say, không hề bị đánh thức, thấy vậy, ông ấy vội vàng bước chậm lại.
Phó Đông Thăng ngồi lên sô pha, Khương Chi rót cho ông ấy một cốc nước nóng.
Phó Đông Thăng vội vàng uống vài ngụm, mới xua đi được cái lạnh của sáng sớm
Khương Chi nhìn Phó Đông Thăng, người đang vô cùng vui vẻ, cô bình tĩnh nói: “Doanh thu không tệ à?”
Nghe vậy, Phó Đông Thăng đặt cốc nước đã nhìn thấy đáy xuống, lấy sổ sách ra khỏi cặp, vẻ mặt tràn đầy vui mừng: “Nào chỉ không tệ chứ? Chỉ riêng lượng báo nhà xuất bản chúng ta phát hành hôm qua đã đạt đến -- tám mươi ngàn tờ!”
Khương Chi giương đuôi mắt: “Tám mươi ngàn tờ?”
Cô nhớ đến rằng lúc trước khi Nhà xuất bản Văn học Nhân dân phát hành chương đầu tiên của “Anh Hùng Xạ Điêu”, đó là lần đầu tiên bọn họ phát hành đến sáu mươi ngàn tờ báo ở trấn Đại Danh, nếu nói như vậy, doanh thu ngày hôm qua thật sự rất tốt.
“Còn không phải sao! Tận tám mươi ngàn tờ đấy! Đây là một niềm vui rất lớn đối với một nhà xuất bản nhỏ vừa mới mở và chưa có tiếng tăm giống như chúng ta! Chưa kể đã có hơn ba ngàn người ký hợp đồng đặt giao báo dài hạn với chúng ta.”
Nói xong, Phó Đông Thăng mỉm cười và đưa hóa đơn trên tay cho Khương Chi.
Khương Chi cầm lấy, cô lật từng trang một, từng dòng đều được đánh dấu rất rõ ràng.
Tổng doanh thu ngày hôm qua, vậy mà lại đạt đến con số khổng lồ bốn ngàn đồng, trừ đi chi phí thì lợi nhuận ròng là hơn ba ngàn đồng!
Mặc dù Khương Chi đã biết truyện “Anh Hùng Xạ Điêu” có thể mang lại cho cô lợi nhuận khổng lồ từ lâu, nhưng cô không ngờ rằng lợi nhuận lại đến nhanh như vậy, dựa theo xu hướng này, không lâu nữa cô có thể mở chi nhánh mới ở huyện Thấm, thậm chí là toàn bộ tỉnh Thanh.
Phó Đông Thăng vui vẻ nói: “Lần này nhà xuất bản của chúng ta xem như nổi tiếng sau một đêm rồi, sau này lượng phát hành sẽ tăng nhanh hơn và nhiều hơn nữa!”
Dừng một chút, ông ấy nói tiếp: “Lần này tôi không chỉ đến đây để báo cáo doanh thu với bà chủ, mà còn nói với cô một tiếng, chúng ta phải đặt thêm hai cái máy in nữa, sau đó thuê thêm vài người làm việc, nếu không thì chỉ dựa vào Vân Tường với một cái máy in, thì chỉ sợ cung không đủ cầu.”
DTV
Khương Chi gõ gõ hóa đơn trong tay, cô trầm ngâm nói: “Được.”
Muốn thu lợi thì phải trả giá trước, nếu như nhà xuất bản mang lại lợi nhuận khả quan như vậy thì cô cũng phải cung cấp đủ máy móc và nhân công, một cái máy in đúng là không đủ.
Phó Đông Thăng thở phào nhẹ nhõm, ông ấy nói: “Haha, nếu bà chủ đã đồng ý, vậy thì chúng ta thương lượng chuyện nên đến Thượng Hải hay Hồng Kông để đặt máy móc đi.”
Khương Chi híp mắt lại, hàng lông mi dài run rẩy: “Thượng Hải?”
Cô nhớ rằng kẻ cầm đầu bọn buôn người ở trấn Đại Danh đã trốn đến Thượng Hải, đến nay vẫn chưa bị bắt về quy án.
“Thượng Hải? Bà chủ, cô cảm thấy nên đến Thượng Hải đặt mua máy móc à? Thượng Hải gần tỉnh Thanh hơn, chỉ cần mất hai, ba ngày là có thể kéo máy móc về rồi, chắc là sẽ không lãng phí quá nhiều thời gian.” Phó Đông Thăng gật đầu liên tục mà đồng ý.
Đôi môi đỏ mọng của Khương Chi mím chặt, cô quay đầu nhìn Tiểu Diệu và Tiểu Qua, vẻ mặt hơi do dự.
Cô thật sự muốn đích thân đến Thượng Hải, nếu không giúp được thì thôi vậy, nếu có thể giúp đỡ một chút thì cô sẽ tìm được Cẩu Tử sớm hơn, dù sao thì cô cũng cảm thấy có chút bất an nếu chỉ đặt hy vọng vào Thi Liên Chu.
Cô chưa bao giờ là người đặt hết hy vọng vào người khác, nói thế nào cô cũng phải góp một phần sức lực vào chuyện này mới được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-228.html.]
Nhưng còn Tiểu Diệu và Tiểu Qua thì sao?
Có lẽ nhìn thấy sự do dự của cô, Phó Đông Thăng suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu bà chủ không phiền, tôi sẽ nhờ vợ tôi đến chăm sóc hai đứa nhỏ, vừa đúng lúc cô ấy rảnh rỗi ở nhà.”
Ông ấy nói xong, Khương Chi cũng không cự tuyệt nữa: “Được rồi, ông chuẩn bị đi, ngày mai chúng ta đi Thượng Hải.”
Phó Đông Thăng nhận được thông tin chính xác, ông ấy cũng không ở lại bệnh viện lâu hơn.
Ông ấy vừa rời đi không bao lâu thì Tiểu Diệu và Tiểu Qua đều thức giấc.
Khương Chi mua đồ sáng đem về phòng bệnh, cô ăn đại một miếng rồi nói: “Ngày mai mẹ sẽ đến Thượng Hải một chuyến, hai đứa ngoan ngoãn ở bệnh viện đợi mẹ có được không?”
“Thượng Hải?”
“Thượng Hải?”
Hai đứa nhỏ đồng thanh hét thành tiếng.
Trên mặt Tiểu Qua tràn đầy mong đợi: “Có phải Thượng Hải vô cùng, vô cùng lớn không mẹ? Còn lớn hơn cả huyện Thấm nữa?”
Cậu bé có suy nghĩ của trẻ con, muốn đi theo Khương Chi, nhưng Tiểu Diệu lại mím môi, ánh mắt sáng ngời nói: “Thượng Hải, có phải anh hai ở đó không?”
Hôm qua khi đến đồn cảnh sát, cậu bé đã nghe thấy mọi chuyện.
Khương Chi im lặng một lát, cô gật đầu nói: “Có thể.”
Tiểu Diệu nắm chặt đôi tay nhỏ nhắn, cậu bé nghiêm túc nói: “Mẹ ơi, mẹ đi đi, con ở đây đợi mẹ và anh hai.”
“Anh hai thật sự ở Thượng Hải sao? Vậy con có thể cùng mẹ đi tìm anh ấy không ạ?” Tiểu Qua vặn vẹo cơ thể, sự vui mừng và hy vọng hiện lên trên khuôn mặt cậu bé.
Tiểu Diệu kéo cánh tay của Tiểu Qua, lông mày nhỏ nhíu lại, cậu bé hơi nghiêm túc mà nói: “Mẹ đến đó để làm chuyện quan trọng, mẹ còn phải tìm anh hai nữa, cho nên không thể chăm sóc em được đâu, hai anh em mình đợi ở bệnh viện đi.”
Nghe vậy, Tiểu Qua bĩu môi, cuối cùng không còn cách nào khác, cậu bé chỉ có thể chịu thua Tiểu Diệu, không quấn lấy Khương Chi đòi đến Thượng Hải nữa.
Khương Chi sờ đầu Tiểu Qua, cười nói: “Hôm nay chúng ta đi gặp Hổ Tử.”
Hai anh em Tiểu Qua vô cùng vui mừng khi được đi thăm anh cả, hai cậu bé cũng rất thích chơi đùa với Hồ San San, dù sao cũng tốt hơn việc ở bệnh viện cả ngày.
Ba mẹ con đạp xe chậm rãi đi xuyên qua mấy con phố, chẳng mấy chốc bọn họ đã đến xưởng luyện thép.
Không khí trong xưởng luyện thép vô cùng nghiêm túc, ngay cả người gác cổng cũng rất căng thẳng, không hề có chút ý cười nào.
Khương Chi dẫn Tiểu Diệu và Tiểu Qua vào xưởng thép, bọn họ không đến khu người nhà mà đi thẳng đến trường học, vừa đúng lúc là giờ nghỉ giải lao, mấy đứa nhỏ đang chơi đá cầu, b.ắ.n bi ở trong sân, bọn nhỏ cười nói vô cùng vui vẻ, náo nhiệt.
Khương Chi nhìn thấy Hổ Tử từ xa, cậu bé cầm một thanh kiếm làm bằng bìa cứng, đứng trên bậc thang vung vẩy “bảo kiếm” trong tay, còn mấy người bạn học có quan hệ tốt với cậu bé thì đang quỳ một chân ở bên dưới, lớn tiếng nói gì đó.
Nhìn cảnh tượng đậm chất “hội chứng tuổi teen” này, khóe miệng Khương Chí giật giật.
Cô chợt nghĩ đến Thi Liên Chu, tự hỏi liệu khi còn nhỏ anh có như vậy không.