Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 426




Khương Đức Hải ra hiệu cho Điền Hoán Mai, người sau cũng hiểu ý, bà ấy vội kéo tay Khương Đào Hoa và chồng cô ta ra ngoài, vừa đi còn vừa nói: “Cháu gái à, cháu từ từ nói chuyện với mẹ mình, khuyên bà ấy, đừng chọc giận bà ấy.”

Vừa dứt lời, trong phòng cũng chỉ còn lại Khương Chi, Tiểu Diệu và Tiểu Qua.

Tiểu Diệu đứng sát chân Khương Chi, nắm c.h.ặ.t t.a.y của Khương Chi mà không nhúc nhích. Còn Tiểu Qua thì gãi cái ót của mình, sau đó mới chậm chạp đi đến cạnh giường, nghiêng đầu nhìn Bạch Hương Chi một lúc, nhỏ giọng nói: “Bà ngoại, bà không sao chứ? Bà có đau không ạ?”

Nghe cậu bé hỏi, Bạch Hương Chi lại không kìm được nước mắt.

Bà ta chỉ cảm thấy trước đây mình bị mỡ heo làm đầu u mê nên mới nghe theo lời Khương Tả Phong mà đuổi con gái và cháu ngoại ra ngoài? Đứa nhỏ ngoan biết bao!

DTV

Bà ta vội vươn cánh tay ra, dùng ống tay áo dụi mắt, lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Bà ngoại không sao? Không có việc gì.”

Bạch Hương Chi im lặng một lúc, sau đó lại nhìn Tiểu Diệu đang đứng cạnh Khương Chi, chần chờ một lúc, nói: “Đây là lão tam sao?”

Khương Chi chỉ gật đầu, cô cũng không có quá nhiều phản ứng khi Bạch Hương Chi có thể nhận ra Tiểu Diệu ngay. Trước đây người mẹ hời này đã từng tiếp tế cho nguyên chủ vài lần, mà bốn đứa bé có vẻ bề ngoài khác nhau, nhất là Tiểu Diệu, cậu bé giống mẹ nhất nên Bạch Hương Chi nhận ra ngay cũng không có gì kỳ lạ.

Bạch Hương Chi thấy vậy thì trên mặt cũng nở nụ cười vui mừng: “Tìm về rồi cũng tốt, người một nhà nên ở bên nhau, như vậy là tốt nhất.”

Nói rồi, bà ta hơi ngừng lại, ánh mắt ngơ ngác nhìn Khương Chi, giọng nói cũng đầy do dự: “Chi Tử… Con, có phải con vẫn còn trách mẹ không?”

Khương Chi cong khóe môi, giọng nói hờ hững như không có nhiệt độ: “Tôi đã đổi tên rồi. Tôi là Khương Chi, không phải Khương Chi Tử. Tôi không trách bà, con người khi phải đối mặt với chuyện gì cũng có lựa chọn, bà đã lựa chọn từ bỏ tôi để bảo vệ thanh danh của mình cũng không sai.”

Bạch Hương Chi ngẩn người, ánh mắt bà ta như có ánh sáng đang dần tắt, đối diện với đôi mắt tối tăm như đầm sâu của Khương Chi lại không nói nên lời.

“Nếu không có việc gì thì tôi đi trước đây.” Khương Chi nhìn đồng hồ, nói.

Cô còn phải chạy về huyện Thấm, không có thời gian rảnh rỗi ở chỗ này ôn tại tình cảm mẹ con với Bạch Hương Chi.

Bạch Hương Chi mím môi, gật đầu cười.

Lúc Khương Chi kéo hai đứa bé đi, cô nghe tiếng Bạch Hương Chi từ sau lưng mình: “Đinh Hương kết hôn, con về tham dự nhé!”

“Để nói sau đi.” Khương Chi cau mày, mắt đen lạnh lùng.

Ra khỏi cửa, Tiểu Diệu chớp mắt, nhỏ giọng nói: “Mẹ, chúng ta quay về huyện Thấm sao?”

Đôi mắt đẹp của Khương Chi nhắm lại, cô nhớ đến lời Khương Đào Hoa vừa nói “Khương Quế Hoa lại chạy đến trường tiểu học trong thôn”. Cô ta là một cô gái chưa kết hôn, cũng không có con cái, suốt ngày chạy đến trường tiểu học làm gì?

Khương Chi không hề nghi ngờ, chắc chắn cô ta đã nhìn trúng người nào đó trong trường tiểu học rồi.

Còn về phần ai bị cô ta nhìn trúng, Khương Chi cũng không cần động não.

An Thiên Tứ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-226.html.]

Con người Khương Quế Hoa chính là không có lợi thì không dậy sớm, cô ta nhìn Thi Liên Chu đến say mê còn không phải vì vẻ bề ngoài của anh sao? Bây giờ chuyển mục tiêu đến An Thiên Tứ cũng bởi vì lần này trở về đây An Thiên Tứ đã bị “rò rỉ tiền”, nếu không cũng không trở thành mục tiêu bị cô ta nhắm đến.

Khương Quế Hoa không khác gì con đỉa, dù thế nào thì trong lòng cũng không được ngay thẳng, chỉ sợ cô ta coi trọng An Thiên Tứ là vì muốn xẻo miếng thịt trên người An Thiên Tứ xuống.

An Thiên Tứ đã giúp cô rất nhiều, tóm lại cô cũng phải giúp anh ấy một lần.

Nghĩ như vậy, Khương Chi lập tức dẫn hai nhóc con đến trường tiểu học trong thôn.

Tiểu Qua đã quen đường đi, cậu bé lập tức hưng phấn thốt lên: “Mẹ, chúng ta đi trường học sao? Có phải đi trường học không ạ?” Vậy con có thể đến chào Khương Dược Tiến không ạ? Còn có thầy An nữa, có phải thầy An vẫn đang ở trường không ạ?”

Khương Chi rủ mắt nhìn cậu bé vui vẻ, không biết đợi một lát nữa nhóc con này có thể cười nữa không.

Ba mẹ con đi một lúc thì đến trường tiểu học của thôn. Ngôi trường vẫn dáng vẻ như trước đây, các bạn học nhỏ đang ở trong bãi tập chơi b.ắ.n bi, Tiểu Qua vừa liếc mắt đã nhận ra Khương Dược Tiến, cậu bé lập tức kéo Tiểu Diệu chạy đến chỗ đám đông.

Khương Chi nhìn hai anh em, rồi nhấc chân đi vào văn phòng.

Đúng như cô đã dự đoán, trong văn phòng lúc này vô cùng náo nhiệt.

Khương Quế Hoa mặc một chiếc áo sơ mi bằng sợi tổng hợp mới tinh, trên chân là đôi giày vải đen mới mua, tóc được thắt thành hai bím, trên gương mặt không tính là xinh đẹp cũng hơi ửng đỏ, mặt mày tươi cười đang ghé vào, lấy lòng một thanh niên.

Trước đây người thanh niên anh tuấn, ấm áp như ánh nắng mùa xuân nhưng lúc này sắc mặt anh ấy đã tái nhợt, cảm giác như đang kiên nhẫn chịu đựng, bàn tay cũng nắm chặt quyển sách.

Thanh niên này không phải ai khác, đó chính là An Thiên Tứ, giáo viên trong trường tiểu học của thôn.

Làm thế nào anh ấy cũng không ngờ bản thân mình mang trái tim thất tình quay về đây, thế nhưng lại bị một miếng cao da chó dán vào người thế này.

“Thầy An. Anh có thích ăn quả hạnh không? Bây giờ trên núi Chi Tử có rất nhiều quả hạnh, chờ đến mùa thu chúng ta cùng đi hái nhé!” Khương Quế Hoa cầm một chiếc khăn lau trong tay, đang lau sạch sẽ chiếc bàn làm việc của An Thiên Tứ.

Các giáo viên xung quanh cũng nhìn đến chỗ hai người bọn họ, tất cả đều khinh thường với hành động ân cần này của Khương Quế Hoa, thế nhưng người khiến cô ta đứng ở đây lại là An Thiên Tứ nên mọi người cũng không thể nói gì. Chỉ là khẩu vị của An Thiên Tứ… Hình như hơi khác với người thường nhỉ?

Trong số này có không ít người muốn xem náo nhiệt, một thầy giáo tươi cười hớn hở nói: “Thầy An, anh xem nữ đồng chí người ta nhiệt tình biết bao.”

Một cô giáo khác hất khăn lau trong tay mình lên, lạnh giọng trách: “Nhiệt tình hả? Như thế gọi là không biết xấu hổ!”

Ánh mắt cô giáo này nhìn Khương Quế Hoa như muốn b.ắ.n ra d.a.o rồi.

An Thiên Tứ cũng không phải người của thôn Khương Gia, dáng vẻ anh ấy đàng hoàng, ăn nói cẩn thận, thỉnh thoảng còn có xe hơi đưa rước, bối cảnh gia đình của anh ấy trở thành bí ẩn trong trường tiểu học nhưng cũng không gây cản trở cho các giáo viên nữ có thiện cảm với anh ấy.

Thế nhưng Khương Quế Hoa làm như mắt điếc tai ngơ với những lời nói này, cô ta vẫn một lòng săn đón An Thiên Tứ.

Ánh mắt cô ta nhìn An Thiên Tứ không có yêu thương mà chỉ là tham lam.