Sau khi Điền Hoán Mai nghe thấy Bạch Hương Chi khóc lóc kể lại từ đầu đến cuối, trong giọng kể còn kèm nỗi căm thù thì bà ấy cũng giật mình.
Bà ấy là chủ nhiệm hội phụ nữ trong thôn, bình thường nhà ai xảy ra chuyện trong gia đình thì đều do bà ấy đến hòa giải. Nhà của Bạch Hương Chi cũng được xem là một gia đình hòa hợp đại biểu cho toàn thôn, tính tình Khương Tả Phong cũng tốt, khi gặp người ngoài đểu nở nụ cười, chào hỏi nhưng ai ngờ ông ta là hạng người thế này?
Khương Tả Phong và Bạch Hương Chi có tất cả bảy người con, lão đại là Khương Đào Hoa cũng đã hơn ba mươi tuổi, thế nhưng ông ta vẫn lén lút qua lại với quả phụ ở bên ngoài, mà còn sinh ra đứa bé, bây giờ cũng vì vấn đề tác phong mà bị xưởng sa thải, loại chuyện thế này nói ra đều thấy xấu hổ.
Ánh mắt Điền Hoán Mai nhìn Bạch Hương Chi lộ vẻ thương hại, bà ấy thở dài, trấn an: “Được rồi đồng chí Hương Chi, chuyện đã đến nước này rồi, bà có khóc cũng không được gì.”
Bạch Hương Chi ngồi trên giường, bụm mặt khóc khàn cả giọng: “Sao số tôi lại khổ thế này?”
Bà ta rất hối hận, trước kia bà ta không nên để Khương Tả Phong mê hoặc mình, nếu trước đây bà ta không kết hôn sinh con ở nơi hoang vu hẻo lánh này thì bà ta đã không bị mất cơ hội quay về thành phố, nhiều năm như vậy mấy lời thật lòng mà ông ta nói với bà ta đều cho chó ăn cả rồi.
Khương Đào Hoa nhìn mẹ mình khóc rống lên thì trong lòng cũng rất khó chịu.
Ánh mắt cô ta chợt chuyển đến Khương Chi, đầu tiên là bất ngờ nhưng ngay sau đó lại chuyển thành ngượng ngùng cười lên: “Em sáu, em xem cha của chúng ta, ông ấy làm ra chuyện không đàng hoàng như thế, em nói xem chuyện này nên xử lý thế nào mới tốt?”
Từ trong miệng của Khương Đinh Hương, Khương Đào Hoa đã biết được cô em gái thứ sáu này từ chim trĩ đã biến thành phượng hoàng, trèo lên người nhân vật lớn ở thủ đô.
Cô ta là một người thức thời, trước kia không vừa mắt thì thôi nhưng bây giờ… Ha ha, cô ta cũng chỉ là một người dân quèn, vì sao phải so đo với Khương Chi? Vả lại, với tình hình hiện tại, cô ta vẫn cần một người từng học trường cấp ba là Khương Chi nghĩ kế.
Vừa nghe thấy lời Khương Đào Hoa nói, Bạch Hương Chi và Khương Tả Phong đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Khương Chi đang đứng ở cửa ra vào.
Dáng người cô thon thả, xinh đẹp, da trắng mịn, gương mặt như được bao bọc trong một tầng ánh sáng, cô đứng ở cửa ra vào hoàn toàn không ăn khớp với căn phòng cũ kỹ, rách nát này, nhìn cô hoàn toàn không hề giống một người xuất thân từ ngôi nhà này.
Bạch Hương Chi nín khóc, bà ta nhìn Khương Chi, bờ môi run rẩy nhưng lại không biết nên nói gì.
Bà ta biết đứa con gái này của mình có tiền đồ, kiếm được không ít tiền nhưng vì chuyện khi đó mà bà ta đã làm tổn thương cô, mối quan hệ giữa hai mẹ con cũng không thể nói như nước với lửa nhưng tuyệt đối không tính là tốt.
Bạch Hương Chi nhìn quanh một vòng, thoáng chốc bà ta cảm thấy thật châm chọc.
Bà ta treo cổ tự tử nhưng có mặt ở đây lúc này cũng chỉ có lão đại Khương Đào Hoa và lão lục Khương Chi Tử đã bị đuổi ra khỏi nhà từ lâu.
Khi con người cận kề cái c.h.ế.t rồi, cuối cùng mới biết tỉnh ngộ.
DTV
Mà Khương Tả Phong thì chán ghét liếc nhìn Khương Chi một cái rồi lập tức thu hồi ánh mắt.
Ông ta đã từng ôm hy vọng rất lớn với đứa con gái này mà chưa từng nghĩ rằng tất cả sẽ hóa thành bọt nước, bây giờ nhìn thấy cô cũng không khác gì nhìn một con chuột. Cô dựa vào cái gì đòi quản chuyện trong nhà này?
Nghĩ như vậy, Khương Tả Phong khoát tay, cau mày nói: “Cô đi đi! Đừng ở chỗ này khiến tôi nhìn thấy chỉ thêm phiền.”
Khương Chi đón nhận ánh mắt chán ghét Khương Tả Phong nhìn mình, đột nhiên cô cười rất khẽ, lúc này cô không những không đi mà còn ôm Tiểu Diệu bước vào trong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-225.html.]
Đôi mắt hạnh đen nhánh của cô nhìn thẳng vào Khương Tả Phong, giọng nói thản nhiên: “Con người tôi thích nhất là làm cho người khác ngột ngạt, nếu ông đã thấy phiền lòng thì nhìn nhiều hơn đi!”
“Cô!” Khương Tả Phong nghẹn họng, lông mày càng nhíu chặt.
Khương Đức Hải đứng một bên lập tức bước ra che chở Khương Chi ở phía sau mình mà không để lộ ra dấu vết gì, ông ấy lạnh lùng quát lên: “Khương Tả Phong, Khương Chi Tử không phải con gái ông hả? Trước kia tôi còn thấy ông tốt, sao bây giờ lại làm ra những chuyện càn quấy như vậy? Còn là chuyện thối nát như thế. Tôi thấy ông muốn vào tù ở mấy ngày rồi đúng không?”
Khương Tả Phong lập tức ỉu xìu, trên mặt ông ta mang nụ cười nịnh nọt, nhìn vô cùng bỉ ổi.
Ông ta nói: “Bí thư, ông xem chuyện này của tôi…”
Khương Đức Hải cảm thấy ông ta vô cùng phiền nên giọng điệu cũng không kìm nén nữa: “Ông muốn xử lý thế nào? Bây giờ bên ngoài kia đã ầm ĩ cả lên rồi, ông còn muốn rước người về nhà ép cho vợ ông treo cổ tự tử nữa đúng không? Tôi thật sự muốn nghe xem ông có suy nghĩ gì.”
Nghe đến đây, trong thoáng chốc cái miệng của Khương Tả Phong vội vàng ngậm chặt lại như vỏ sò.
Ông ta cũng rất buồn rầu, rốt cuộc ông ta phải làm thế nào để đón vợ nhỏ và con trai ông ta về thôn Khương Gia ở đây?
Mặc dù vì quả phụ kia không muốn giao tiền cho nhà chồng nên mới làm hại ông ta bị đuổi việc nhưng nhớ đến cuộc sống hạnh phúc hai năm nay của họ giống như của hai vợ chồng mới cưới thì ông ta không thể tức giận được, tuổi tác ông ta cũng đã lớn, chẳng bằng đón người về chung sống với nhau.
Bạch Hương Chi đã sống với Khương Tả Phong nhiều năm qua, làm sao bà ta còn không nhìn ra suy nghĩ của ông ta.
Bà ta lạnh lùng cười một tiếng, nói dứt khoát: “Tôi cho ông biết, Khương Tả Phong, ông mau chóng dẹp bỏ suy nghĩ đón người phụ nữ và đứa bé kia về đây đi! Chỉ cần Bạch Hương Chi tôi còn sống ngày nào, tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý yêu cầu này của ông.”
Khương Chi cũng nhìn sang bà ta, người mẹ hời chưa từng quả quyết này của cô cũng được một lần dứt khoát.
Trong giọng nói của bà ta có cảm giác muốn cá c.h.ế.t lưới rách, xem ra tình cảm bà ta dành cho người cha hời này của cô cũng rất sâu đậm.
Đã từng là một cặp vợ chồng hòa hợp nhưng bây giờ đã biến thành oán hận lẫn nhau. Thế nhưng chẳng phải giữa đàn ông và phụ nữ cũng có một ít chuyện thế này sao? Cũng bình thường.
Khương Tả Phong nghe Bạch Hương Chi nói thì tức giận đến mức hai tay run rẩy.
“Hừ!” Ông ta lạnh lùng hừ một tiếng, phẩy tay áo, bỏ ra ngoài, tiếng cổng sắt ở bên ngoài sân vang lên lách cách, rung lên bần bật vì bị xô ra. Trong mắt ông ta, người vợ vừa mới treo cổ tự tử nhưng còn sống kia không bằng cứ c.h.ế.t đi cho rồi.
Trong phút chốc Bạch Hương Chi lại rơi nước mắt, cổ họng như căng cứng, lập tức ho khan vài tiếng.
Khương Đào Hoa vội vàng vuốt lưng cho bà ta, cô ta nhìn ra bên ngoài, lại nghiến răng nghiến lợi nói: “Con nhỏ Quế Hoa c.h.ế.t tiệt kia lại chạy đến trường tiểu học trong thôn rồi đúng không? Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy còn chưa thấy nó quay về!”
Sắc mặt Bạch Hương Chi như tro tàn, bà ta ngẩng đầu nhìn về phía Khương Chi, do dự trong chớp mắt rồi nói: “Con có thể nói chuyện với mẹ mấy câu không?”
Vẻ mặt Khương Chi vẫn thản nhiên, cô không đồng ý cũng không từ chối.